Truyền nước xong, thời điểm ra khỏi bệnh viện đã hơn 8 giờ tối.
Ngồi ở phòng khám bệnh cùng Tôn Điềm Điềm mấy giờ liền, cổ Thẩm Niệm Thâm có chút đau, anh đặt tay sau cổ ngửa đầu ấn hai cái.
Tôn Điềm Điềm thấy thế liền hỏi: "Rất mệt sao?"
Ánh mắt cô dừng ở sau cổ Thẩm Niệm Thâm, theo bản năng đứng trên cầu thang lùi lại một bước, sau đó duỗi tay giúp anh ấn sau cổ, một bên ấn một bên nói: "Em mát xa cho anh nha."
Bàn tay nhỏ mềm mại đặt sau cổ anh không nặng không nhẹ mà xoa ấn, thanh âm tinh tế mềm mại truyền đến, "Thế nào? Có thoải mái không?"
Thẩm Niệm Thâm trước nay chưa từng thân mật như vậy với nữ sinh. Anh cảm giác được đầu ngón tay non mềm nhẹ nhàng đang vuốt ve sau cổ, thân thể không tự giác có chút cứng đờ. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như gió xuân ấm áp thổi qua tim lại không thể nói rõ được.
"Kỹ thuật của em có tốt không? Ở nhà em thường xuyên mát xa cho ba mẹ của em đấy." Tôn Điềm Điềm cảm thấy mình rất lợi hại, trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo.
Thẩm Niệm Thâm nghe ra ý tứ kiêu ngạo của cô, giống như muốn được khen ngợi. Trong mắt anh hiện lên một tia ý cười, chiều theo cô mà khen ngợi, "Ừm, rất lợi hại."
Dứt lời liền bất động thanh sắc đi về phía trước hai bước, tránh khỏi Tôn Điềm Điềm. Hai tay anh cắm ở túi quần đi một đường thẳng, nỗ lực muốn xem nhẹ cảm giác kỳ lạ ở trong lòng.
Tôn Điềm Điềm nhảy xuống bậc thang, vô cùng cao hứng mà theo sau, "Thẩm Niệm Thâm, anh có đói bụng không?"
Thẩm Niệm Thâm một bên đi về phía trước, một bên rũ mắt nhìn cô, "Cô đói rồi?"
Tôn Điềm Điềm cười cong đôi mắt, "Em không có đói bụng, nếu lại ăn nữa em sẽ biến thành heo mất."
Buổi chiều ăn nhiều như vậy, hơn nữa còn vì ăn quá nhiều mà vào bệnh viện, sao có thể muốn ăn nhanh như vậy được.
Cô cười tủm tỉm nói: "Em hỏi anh đó, từ giữa trưa đến giờ anh còn chưa ăn gì đấy."
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi không đói bụng."
Khi nói chuyện, đèn xanh vừa lúc sáng lên, Thẩm Niệm Thâm liền nhấc chân đi về phía trước.
Tôn Điềm Điềm vội vàng đuổi theo, "Không thể không ăn cơm a, sẽ bị đau bao tử đó!"
Tới trường học, Tôn Điềm Điềm muốn kéo Thẩm Niệm Thâm đi ăn cơm, nhưng anh lại thật sự không muốn ăn uống, lập tức đi về hướng trường học.
Tôn Điềm Điềm đuổi theo anh, có điểm sốt ruột, "Anh đừng không ăn cơm a, hiện tại mới 8 giờ hơn thôi, đến mười một mười hai giờ tối sẽ đói đấy."
Thẩm Niệm Thâm cũng không phản ứng lại cô, tự mình đi về phía trước.
Tôn Điềm Điềm đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Niệm Thâm trong chốc lát, cuối cùng thở dài. Người này đến tột cùng suy nghĩ cái gì a, rõ ràng vừa rồi còn rất tốt mà, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút mệt.
Ở cùng với Thẩm Niệm Thâm tâm tình luôn bất ổn, không biết khi nào anh cao hứng, khi nào anh lại không cao hứng.
Lần này cô không đuổi theo anh, chỉ chậm rì rì đi theo ở phía sau.
Thẩm Niệm Thâm cũng không đi nhanh, đặc biệt phát hiện Tôn Điềm Điềm thật lâu không theo kịp, thậm chí theo bản năng thả chậm bước chân. Chính là đi rất lâu, lâu đến nỗi đã đến ký túc xá nữ, Tôn Điềm Điềm trước sau không đuổi theo.
Đổi lại lúc trước, dù anh đi rất nhanh, Tôn Điềm Điềm đều sẽ chạy vội đuổi theo. Rốt cuộc anh cũng cảm thấy không thích hợp, liền dừng bước.
Lúc quay đầu lại, căn bản không thấy bóng dáng Tôn Điềm Điềm.
Anh không khỏi sửng sốt, theo bản năng tìm mọi nơi trong chốc lát.
Nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy Tôn Điềm Điềm đâu.
Anh nhíu mày lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm, kết quả vừa mới nhấn số chuẩn bị gọi đi, liền thấy cô từ quầy bán đồ ăn vặt không xa đi tới. Trong tay cô xách theo cái túi chạy tới hướng bên này.
Thẩm Niệm Thâm ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau một lúc lâu mới đem cất di động.
Tôn Điềm Điềm ở đầu ngọn gió chạy nhanh tới chỗ Thẩm Niệm Thâm, trực tiếp đẩy đồ vào trong lòng ngực anh.
Thẩm Niệm Thâm theo bản năng nhận lấy, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra là một bánh mì cùng sữa bò.
Tôn Điềm Điềm chỉ vào đồ ăn trong tay anh, "Trở về ký túc xá anh nhớ phải ăn đấy, không ăn cái gì sẽ đau dạ dày mất."
Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu nhìn cô, "Vừa rồi cô đi mua đồ ăn cho tôi sao?"
Ánh mắt của anh sâu thẳm, yên lặng nhìn cô, nhưng lại hoàn toàn nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.
Tôn Điềm Điềm cũng lười suy đoán, gật gật đầu nói: "Cũng không phải là gì cả, từ trưa đến giờ anh không ăn gì hết, sẽ bị đau dạ dày đấy."
Nói xong thì nhìn về phía trước một cái, lại nói: "Anh về đi, ký túc xá ở ngay phía trước, em tự vào được rồi."
Tuy rằng trên đường về Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn không phản ứng lại Tôn Điềm Điềm, nhưng vẫn rất chủ động đưa cô về ký túc xá.
Ban đêm gió có chút lớn, ánh mắt Thẩm Niệm Thâm dừng ở đôi má bị gió thổi đến đỏ của Tôn Điềm Điềm, bánh mì và sữa bò trong tay giống như bỗng nhiên có trọng lượng, một chút ấm áp xưa nay chưa từng có lan ra khắp đáy lòng.
Anh nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm một hồi lâu, nội tâm trong lúc lơ đãng lặng lẽ hòa tan, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Thanh âm có một ít ôn nhu, tâm tình Tôn Điềm Điềm tốt lên rất nhiều, trên mặt lại lộ ra tươi cười, "Thẩm Niệm Thâm, ngày mai em có thể tìm anh cùng ăn cơm không?"
Thẩm Niệm Thâm hơi kinh ngạc, cô không định tìm anh sao?
Quét mắt nhìn cánh tay còn quấn băng gạc của cô, thanh âm nhàn nhạt, "Không phải còn chưa lành sao?"
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, sau đó nhếch miệng bật cười, "Em còn tưởng rằng anh rất chán ghét em, không muốn cùng em ăn cơm nữa a."
Thẩm Niệm Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dời tầm mắt, nói: "Tôi không có chán ghét cô."
Thẩm Niệm Thâm nói một câu, Tôn Điềm Điềm lập tức da mặt dày thuận theo, cười tủm tỉm nhìn anh, "Vậy là thích em a?"
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Tôn Điềm Điềm cười ha ha, "Nói giỡn a."
Cô nhẹ nhàng đẩy Thẩm Niệm Thâm, nói: "Anh mau về đi, làm chậm trễ một ngày của anh, bây giờ về còn có thể học thêm một lát đấy."
Thẩm Niệm Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, trêu ghẹo nói: "Khó lắm mới được hôm nay cô tự hiểu chuyện như vậy."
Tôn Điềm Điềm cười, "Anh thật phiền nha. Yên tâm, ngày mai em vẫn muốn tiếp tục làm anh chậm trễ a."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, nhắc nhở anh, "Dạy kèm cho em a, tiếng anh cấp bốn."
"..."
Tôn Điềm Điềm vô cùng cao hứng trở lại ký túc xá, vừa mới vào cửa đã bị Trình Đóa cùng Tạ Nghiên một người bên trái một người bên phải chắn lưng bên cửa.
Trình Đóa híp mắt, một tay chống nạnh, bắt đầu đề ra nghi vấn, "Thành thật khai báo, cả ngày hôm nay cậu cùng Thẩm nam thần chạy đi đâu?"
Tạ Nghiên phụ họa, "Đúng, từ buổi sáng đã ra khỏi cửa, bây giờ gần 9 giờ rồi!"
Nói xong liền thoát khỏi vòng vây của Trình Đóa cùng Tạ Nghiên mà đi về chỗ của mình.
Trình Đóa thấy cô cười đặc biệt vui vẻ, quay đầu lại hỏi: "Như thế nào, hôm nay có tiến triển lớn à?"
Tôn Điềm Điềm tháo trang sức bỏ vào hộp, một bên nhìn gương một bên ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Hôm nay hai chúng tớ đi xem phim, xem xong rồi lại đi thư viện đọc sách, sau đó tớ đau dạ dày, anh ấy cùng tớ đến bệnh viện truyền nước biển."
Tạ Nghiên mặt đầy sùng bái, "Ôi trời, Điềm Điềm cậu thật lợi hại a. Cùng đi xem phim, cho nên hôm nay xem như là lần đầu tiên các cậu đi hẹn hò a?"
Xem như lần đầu tiên hẹn hò sao?
Tôn Điềm Điềm rửa mặt xong liền đắp mặt nạ, sau đó bò lên giường lấy di động ra phát một cái WeChat cho Thẩm Niệm Thâm.
Đầu kia, Thẩm Niệm Thâm vừa mới tắm rửa xong, theo thói quen cầm lấy di động xem một chút.
Trước kia, không có chuyện gì anh liền không xem di động, cũng không biết từ khi nào liền dưỡng thành thói quen thường xuyên lại nhìn một chút.
Quả nhiên vừa mở WeChat ra liền thấy tin nhắn Tôn Điềm Điềm gửi tới.
Ta là ngọt ngào nha: Thẩm Niệm Thâm, anh nói xem hôm nay có tính là lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta hay không? (#^.^#)
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm tin nhắn trong chốc lát, giơ tay xoa nhẹ ấn đường, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời cô như thế nào.
Qua một lát, anh mới trả lời mấy chữ, "Đi ngủ sớm một chút."
Đầu kia di động, Tôn Điềm Điềm nhận được hồi âm của Thẩm Niệm Thâm thì vui vẻ giơ di động lăn một vòng trên giường.
Trình Đóa ở giường đối diện nhìn thấy, bất đắc dĩ nói: "Cậu bình tĩnh lại đi Điềm Điềm, sắp rớt xuống giường rồi kìa."
"Bình tĩnh không được a, tớ đang rất vui vẻ." Tôn Điềm Điềm đưa điện thoại di động ấn vào ngực, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà, khóe miệng cười muốn kéo đến tai.
Trình Đóa liếc nhìn cô một cái, lắc đầu nói, "Hoa si a."
......
Ngày hôm sau học nguyên cả buổi sáng, vừa mới bắt đầu tiết bốn, Tôn Điềm Điềm đã nghĩ đến việc lập tức phải đi ăn cơm cùng Thẩm Niệm Thâm, hận không thể ngay lập tức đến 12 giờ.
Trình Đóa thấy cô vài phút lại nhìn đồng hồ một cái, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Cậu đừng nhìn nữa, dù cậu tiếp tục nhìn cũng không có khả năng lập tức tan học a."
Tôn Điềm Điềm thở dài, nói: "Trời ơi, tớ cảm giác mình thật sự trúng độc rồi, hận không thể từng phút từng giây đều ở bên Thẩm Niệm Thâm."
Trình Đóa suy nghĩ, nói ra một câu rất có tính kiến thiết, "Thích một người chính là cái dạng này sao?"
Thời thời khắc khắc nghĩ tới, thời thời khắc khắc đều muốn ở bên nhau.
Tôn Điềm Điềm một tay nhéo má, thất thần nhìn hướng bục giảng. Cũng không biết Thẩm Niệm Thâm có nhớ cô hay không, có thích cô như cô thích anh hay không.
Cô đang xuất thần, màn hình di động đột nhiên sáng lên một cái.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua, lúc nhìn thấy tên bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức mở điện thoại di động lên.
Là Thẩm Niệm Thâm nhắn một tin tới, "Bà ngoại tôi không cẩn thận té ngã, hiện tại tôi phải lập tức trở về xem bà, giữa trưa ăn cơm đừng chờ tôi."
Tôn Điềm Điềm trong lòng căng thẳng, vội hỏi: "Anh ở đâu a? Em đi cùng anh."