Tôn Điềm Điềm đột nhiên bị Thẩm Niệm Thâm giữ chặt liền bị dọa nhảy dựng lên.
Cô nhìn chằm chằm anh trong chốc lát rồi hỏi: "Nói chuyện gì?"
Anh nói: "Đổi chỗ đi, chỗ này không tiện để nói chuyện."
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, mím môi nghĩ thầm người này cũng thật kỳ quái, lần trước nói cô đừng quấy rầy anh bây giờ lại chủ động tới tìm cô.
Tôn Điềm Điềm do dự một lát, sau đó đem lời nói lúc trước anh nói với cô mà trả lại cho anh, "Vậy anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, em rất bận, không có thời gian chơi cùng anh."
Tôn Điềm Điềm đi theo Thẩm Niệm Thâm ra khỏi sân bóng rổ, anh hỏi: "Muốn đến quán cà phê hay không?"
"Không cần, đến bãi đất trống ở Bảy Giáo Lâu đi, chỗ chúng ta hay chơi trượt ván đó."
Bảy Giáo Lâu cách sân bóng rổ không xa, vài phút đã tới.
Thẩm Niệm Thâm đáp ứng, anh cùng Tôn Điềm Điềm qua đó.
Tôn Điềm Điềm ngồi dưới gốc cây hoa hòe già, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm.
"Có gì nói đi."
Tôn Điềm Điềm thái độ nhàn nhạt, hoàn toàn không giống với cô gái cả ngày cười tủm tỉm lúc trước.
Thẩm Niệm Thâm xoa xoa ấn đường, không biết như thế nào, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu: Tự làm bậy không thể sống.
Anh âm thầm hô khẩu khí, ngồi bên cạnh Tôn Điềm Điềm.
Cô nhích sang bên cạnh.
Thẩm Niệm Thâm: "... Cô làm gì vậy?"
Tôn Điềm Điềm nâng cằm, nhìn bãi đất trống phía trước, nói, "Bảo trì khoảng cách với anh, để anh không nói em quấy rầy anh."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Nha đầu này, đã ghi thù rồi a?
Thẩm Niệm Thâm nửa ngày không nói chuyện, Tôn Điềm Điềm nhìn sườn mặt anh, "Rốt cuộc anh tìm em nói chuyện gì? Không nói thì em đi đây."
Nói chuyện gì?
Trên thực tế Thẩm Niệm Thâm cũng không biết nói chuyện gì, chỉ là vừa rồi thấy Tôn Điềm Điềm cùng Tạ Tuân dựa vào nhau, trong lòng đột nhiên thấy hốt hoảng.
Lại nghĩ tới chuyện Hứa Lệ nói Tạ Tuân đang theo đuổi cô, anh sợ nếu anh không làm gì, tương lai thật sự sẽ hối hận. Cho nên vừa rồi lúc Tôn Điềm Điềm đi ngang qua, anh nhịn không được mà giữ cô lại.
Thẩm Niệm Thâm nguyên bản cho rằng chính mình có thể tâm như nước lặng mà không nghĩ tới chuyện yêu đương, không muốn ở bên bất cứ nữ sinh nào.
Anh không nghĩ tới sẽ gặp phải một cô gái như vậy, từng giây từng khắc lơ đãng xâm nhập vào lòng anh. Nửa tháng nay, anh không lúc nào không nhớ tới cô.
Cho nên, anh đầu hàng.
Trầm mặc một lát, nói: "Tôn Điềm Điềm, chúng ta thử đi."
Thình lình nghe được câu này, trái tim Tôn Điềm Điềm không khống chế mà run một chút.
Cô nghiêng mặt qua, kinh ngạc nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Anh... không phải anh chán ghét em sao?"
Thẩm Niệm Thâm: "Tôi khi nào nói chán ghét em?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Nửa tháng trước a. Ở cổng trường, anh nói anh rất bận, không rảnh chơi với em."
Tôn Điềm Điềm đến giờ nhớ tới câu nói kia còn rất tức giận, khi đó ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô giống như đang nhìn một người rất chán ghét, rất phiền lòng.
Chính ánh mắt phiền lòng kia của anh đã hoàn toàn khiến ý niệm ban đầu của cô bị đánh mất.
Cô thừa nhận đôi khi mình rất mặt dày, vô tâm vô phế, nhưng cô cũng có tự tôn của mình, có điểm mấu chốt của mình.
Nếu Thẩm Niệm Thâm chán ghét cô như vậy thì cô sẽ đi.
Buổi tối nửa tháng trước Thẩm Niệm Thâm đích xác rất bực bội, nhưng anh không phải phiền Tôn Điềm Điềm, mà là phiền chính bản thân mình.
Ngày đó ở ngõ nhỏ, mỗi một câu Lâm Lị nói đều giống một cây đao đâm vào lòng anh, tàn nhẫn lại không có biện pháp cãi lại.
Anh cùng Tôn Điềm Điềm thật là người của hai thế giới, anh muốn ở bên cô nhưng lại sợ ở bên cô.
Sợ sau này cô ở bên anh, sẽ phát hiện kỳ thật anh căn bản không tốt như trong tưởng tượng của cô, sợ cô cuối cùng sẽ chán ghét anh.
Anh cho rằng đoạn tuyệt với cô là có thể buông được, nhưng lại không nghĩ đến là bản thân đã quen mỗi ngày có thể thấy cô, thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời cùng đôi mắt cong cong của cô.
Tôn Điềm Điềm đột nhiên biến mất, giống như ánh mặt trời trong cuộc sống của anh cũng biến mất, nghĩ đến liền chịu không nổi.
Nhưng anh không biết nên giải thích chuyện của ngày hôm đó như thế nào, anh không muốn đem vẻ mặt hèn mọn nhất của mình lột ra cho cô xem.
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát rồi mở miệng.
"Tôn Điềm Điềm, tôi chưa từng yêu đương, cũng chưa ở chung với nữ sinh nào nhưng tôi sẽ nỗ lực đối tốt với em, cho em hết thảy trong khả năng của tôi, không để em khổ sở, không để em chịu ủy khuất."
Tôn Điềm Điềm có điểm ngốc, này có tính là... thổ lộ không?
Thẩm Niệm Thâm cư nhiên thổ lộ với cô? Cô đang nằm mơ sao?
Kinh hỉ tới quá mức bất ngờ, ngược lại làm cho người ta khó thích ứng được.
Tôn Điềm Điềm ngơ ngác nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm nửa ngày, nói chuyện lắp bắp, "Kia... vậy là anh thích em sao?"
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, "Ừ, thích."
Tôn Điềm Điềm trong lòng đột nhiên mừng như điên, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Thời điểm cô đã hoàn toàn từ bỏ, người cô thích đột nhiên nói với cô, kỳ thật anh cũng thích cô?
Tôn Điềm Điềm cảm thấy giống như đang nằm mơ, theo bản năng nhéo lòng bàn tay của mình một cái, cảm nhận được đau đớn truyền đến liền nháy mắt thanh tỉnh lại.
Trong lòng vui vẻ vô cùng, trên mặt lại ra vẻ rụt rè cùng thanh âm lãnh lãnh đạm đạm, nói: "Anh nói thử thì liền thử sao? Thẩm Niệm Thâm, em là người không phải bóng cao su, anh nói em cách anh xa một chút, liền một chân đá em đi. Bây giờ anh hối hận lại trở về tìm em nói muốn thử với em, dựa vào cái gì mà em phải đáp ứng anh?"
Thẩm Niệm Thâm thân thể cứng đờ. Sau một lúc lâu, ở trong lòng cười tự giễu.
Cũng đúng, anh dựa vào cái gì mà kêu người ta đi liền đi, kêu người ta trở về liền trở về chứ.
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, ánh mắt rất sâu nhìn Tôn Điềm Điềm, bỗng nhiên nói: "Tôi theo đuổi em."
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, "Cái gì?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Tôi theo đuổi em, được chứ? Theo đuổi tới khi em nguyện ý mới thôi."
Tôn Điềm Điềm ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm, sau một lúc lâu không nói gì.
Hôm nay lúc ra cửa hẳn là cô đã xem lịch rồi a. Chẳng lẽ cái này chính là một ngày trăm năm khó gặp, ngày lành a?!
Thẩm Niệm Thâm không chỉ thổ lộ với cô mà còn muốn theo đuổi cô?!
Tôn Điềm Điềm cảm thấy như mình đang nằm mơ, trong lòng có thanh âm kêu gào "đáp ứng anh ấy đáp ứng anh ấy!", một thanh âm khác lại dùng sức khuyên "bình tĩnh bình tĩnh!"
Cô ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chậm chạp hơn nửa ngày mới hơi bình tĩnh lại nhìn Thẩm Niệm Thâm, khẽ hừ mũi nhẹ một tiếng, trả lời: "Em muốn xem biểu hiện của anh."
Thẩm Niệm Thâm lại lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, anh gật đầu nói được, sau đó hỏi: "Buổi tối em có rảnh không?"
Tôn Điềm Điềm: "Anh muốn làm gì?"
Thẩm Niệm Thâm: "Mời em ăn cơm, có thể chứ?"
Tôn Điềm Điềm đáy lòng vui vẻ nhưng trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, nói: "Buổi tối đã hẹn ăn tối với bạn cùng phòng rồi, hôm khác đi."
Thẩm Niệm Thâm: "... Được."
Tôn Điềm Điềm lúc này kỳ thật đã kích động đến sắp điên rồi, hận không thể lập tức tìm nhóm bạn cùng phòng mà đem chuyện Thẩm Niệm Thâm muốn theo đuổi cô kể cho các nàng.
Cô đứng lên, nói với Thẩm Niệm Thâm: "Em phải về sân bóng rổ, nhóm bạn cùng phòng còn đang đợi em cùng ăn cơm."
Thẩm Niệm Thâm cũng đứng lên, nói: "Tôi đưa em đi."
Tôn Điềm Điềm không cự tuyệt, nhìn anh một cái, sau đó lập tức đi ở phía trước. Thẩm Niệm Thâm theo sau, đi song song với cô.
"Thứ bảy này em có rảnh không?" Thẩm Niệm Thâm đột nhiên hỏi.
Tôn Điềm Điềm nói: "Thứ bảy này sao? Không rảnh a, câu lạc bộ của chúng em tổ chức hoạt động dã ngoại, thứ bảy chủ nhật đều ở trên núi."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Bảy Giáo Lâu cách sân bóng rổ rất gần, vài phút đã tới.
Nhóm bạn cùng phòng đều chờ cô ở ven đường, Tôn Điềm Điềm vừa thấy lập tức liền bỏ lại Thẩm Niệm Thâm mà chạy qua đó.
Cô quay đầu lại, nói với Thẩm Niệm Thâm: "Chúng em đi đây."
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, nói: "Tối nay tôi sẽ nhắn tin cho em."
Lời này vừa nói ra, bạn bè Thẩm Niệm Thâm bên này cùng nhóm bạn Tôn Điềm Điềm bên kia tất cả đều ngây ngẩn.
Cao lãnh như Thẩm Niệm Thâm cư nhiên sẽ chủ động nói với một nữ sinh là sẽ nhắn tin cho cô ấy!
Tôn Điềm Điềm trong lòng cao hứng nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, rồi kéo nhóm bạn cùng phòng ra ngoài trường học.
Vừa đến tiệm lẩu, bước vào phòng thì ba người bạn cùng phòng lập tức vây quanh Tôn Điềm Điềm, "Nói nói nói! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?! Thẩm Niệm Thâm tìm cậu nói chuyện gì?!"
Tôn Điềm Điềm ghé vào bàn, hai tay chống cằm cười tủm tỉm nói: "Thẩm Niệm Thâm thổ lộ với tớ."
Dứt lời, phòng bỗng an tĩnh.
Tất cả đều mở to hai mắt nhìn như vừa nghe thấy một chuyện khó có thể tin được.
Trình Đóa phản ứng lại trước tiên, "Trời ơi, không thể nào. Thẩm Niệm Thâm thổ lộ với cậu??"
Tôn Điềm Điềm cười, nói: "Tớ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng chính là sự thật. Anh ấy thừa nhận thích tớ."
Tạ Nghiên đi tới đi lui trong phòng sờ cằm, đột nhiên vẻ mặt lộ ra biểu tình đã hiểu, nói: "Đây là đàn ông a! Thời điểm vừa bắt đầu thì ngạo kiều đến không được, nửa tháng không phản ứng anh ta cuối cùng cũng biết tầm quan trọng của cậu rồi."
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, rất là tán đồng.
Trình Đóa kéo ghế, ngồi bên cạnh Tôn Điềm Điềm, hỏi: "Cậu sẽ không đáp ứng anh ta nhanh như vậy chứ?"
"Đương nhiên không có!" Tôn Điềm Điềm nói: "Anh ấy kêu tớ đi thì đi, kêu tớ trở về liền trở về, tớ cũng không phải là trái hồng mềm a."
Trình Đóa cười hừ một tiếng, đối với lực khắc chế của Tôn Điềm Điềm nàng hoàn toàn không tin, "Xem cậu có thể căng bao lâu."
Tôn Điềm Điềm trợn tròn đôi mắt, "Các cậu đừng không tin tớ a, lần này tớ thật sự rất cứng rắn!"
Tạ Nghiên cười ha ha, ngồi ở đối diện nói: "Chúng ta đoán bao lâu thì Điềm Điềm sẽ hoàn toàn đầu hàng đi, tớ trước, nhiều nhất hai tuần."
Gì Miêu nói: "Tớ đoán nhiều nhất là một tuần, Điềm Điềm thích Thẩm Niệm Thâm như vậy."
Tôn Điềm Điềm hộc máu, "Làm ơn, các cậu có lòng tin với tớ được không?!"
Trình Đóa cười ha hả, "Thôi đi, tớ thấy nhiều nhất là ba ngày. Đổi lại là người khác khả năng còn khó nói, nhưng mà làm ơn đi, là Thẩm Niệm Thâm nha, soái như vậy, tùy tiện nói với cậu vài câu, cậu liền tước bỏ vũ khí đầu hàng, tin hay không?"
Trình Đóa cười, nói: "Chúng ta đánh cược đi, thua thì mời ăn cơm?"
"Mời thì mời! Muốn ăn cái gì tùy các cậu chọn."
Đầu kia, Thẩm Niệm Thâm cùng Hứa Lệ cơm nước xong thì trở về ký túc xá, Hứa Lệ nghe thấy Thẩm Niệm Thâm nói muốn theo đuổi Tôn Điềm Điềm, cười đến ôm bụng, "Cái này gọi là cái gì đây?! Lúc trước Điềm Điềm người ta theo đuổi cậu, cậu kiêu ngạo mạnh miệng a, báo ứng tới hả? Ngọa tào! Cười chết tớ!"
Thẩm Niệm Thâm: "..."
"Này, bất quá nhìn không ra Điềm Điềm còn rất thù dai nữa."
Thẩm Niệm Thâm ngồi trên bàn đối diện máy tính phiên dịch một bản tư liệu, thuận miệng hỏi: "Điềm Điềm nói câu lạc bộ trượt ván của các cậu thứ bảy này muốn đi dã ngoại."
"Ngọa tào, Điềm Điềm? Xưng hô đã sửa lại? Trước kia không phải cậu đều kêu Tôn Điềm Điềm sao?" Hứa Lệ xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, lại cười ha ha.
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, rốt cuộc cũng nhìn về phía hắn, "Kỳ thi cuối kỳ không muốn qua?"
Hứa Lệ ngày thường không nghe giảng bài, thi cuối kỳ toàn dựa vào Thẩm Niệm Thâm cho hắn biết trọng điểm, những lời này quả thực chính là tử huyệt của hắn.
Hắn tức khắc nhận thua, "Đừng đừng đừng! Đại thần tớ sai rồi! Tớ sai rồi! Tớ lại cười cậu, tớ chính là heo! Tớ thề!"
Thẩm Niệm Thâm liếc hắn một cái, lại hỏi: "Dã ngoại có nhiều người không?"
"Nhiều a, tám người trong câu lạc bộ, cộng thêm Điềm Điềm với ba người bạn cùng phòng, à, còn có Tạ Tuân và mấy người bạn cùng phòng của cậu ấy."
Thẩm Niệm Thâm nghe vậy tức khắc nhíu mày, "Tạ Tuân? Cậu ta đi làm cái gì?"
Từ lúc biết Tạ Tuân theo đuổi Tôn Điềm Điềm, tên này đối với Thẩm Niệm Thâm mà nói giống như một quả bom.
Tôn Điềm Điềm đi dã ngoại, cậu ta đi theo làm cái gì?
Hứa Lệ: "Vô nghĩa, cậu ta theo đuổi Điềm Điềm, Điềm Điềm đi dã ngoại, cậu ta không được đi theo à?"
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Hứa Lệ liếc anh một cái, "Thế nào? Cuối cùng cũng cảm giác được áp lực đến từ tình địch?"
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Hứa Lệ nhìn biểu tình mệt mỏi của Thẩm Niệm Thâm, không biết sao lại đặc biệt muốn cười, hỏi anh: "Thứ bảy đi dã ngoại, có muốn tớ giữ một chỗ cậu hay không?"
Thẩm Niệm Thâm tâm tình khó chịu, "Vô nghĩa!"
Hứa Lệ một bộ dạng muốn bị đánh, "Không phải cậu không thích tham gia loại hoạt động nhàm chán này sao? Như thế nào lại đổi ý? Lúc này lại sợ bị đoạt người sao?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Hứa Lệ, có phải cậu ngứa da hay không?"
Hứa Lệ: "..."
......
Buổi tối, Tôn Điềm Điềm nằm trên giường hưng phấn đến có điểm ngủ không được.
Cô đang đợi Thẩm Niệm Thâm nhắn tin cho cô, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy, trong lòng thở phì phì cho biểu hiện ngày đầu tiên của Thẩm Niệm Thâm một dấu gạch trừ.
Hừ! Thêm nửa gạch cũng không cho!
Chờ đến 10 giờ rưỡi liền tức giận muốn tắt luôn điện thoại, kết quả ngón tay vừa chuẩn bị tắt thì Thẩm Niệm Thâm đột nhiên gọi điện thoại tới.
Tôn Điềm Điềm còn tưởng rằng anh sẽ nhắn qua WeChat, kết quả cư nhiên trực tiếp gọi điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại cả buổi, chờ nó vang lên vài tiếng rồi mới nghe máy, bằng không có vẻ như cô đang chờ mong điện thoại của anh.
Chờ từ từ a.
Ở trong lòng yên lặng đếm, thời điểm thanh âm cuối cùng vang lên, cô mới chậm rì rì bắt máy.
Điện thoại đặt ở bên tai, thanh âm Thẩm Niệm Thâm từ đầu kia điện thoại thực ôn nhu mà truyền đến, "Ngủ rồi sao?"
Tôn Điềm Điềm "ừ" một tiếng, "Chuẩn bị ngủ."
Nghĩ thầm tin mà anh nói sẽ nhắn đâu? Cư nhiên đến lúc này mới gọi điện thoại cho cô.
Đang nghĩ ngợi, thanh âm Thẩm Niệm Thâm lại truyền tới, "Tôi gửi WeChat cho em, bất quá hình như em kéo tôi vào danh sách đen."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Thẩm Niệm Thâm: "Tin nhắn cũng đã gửi, bất quá em không trả lời, có phải em quên thả tôi ra khỏi danh sách đen không?"