Ngươi Tốt Nhất

Chương 41



Editor + Beta: Tiểu Hy.

Thời điểm Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm ra khỏi rạp chiếu phim ô tô đã là chín rưỡi tối.

Thẩm Niệm Thâm muốn đưa Tôn Điềm Điềm về nhà, nhưng nhà quá xa, cô sợ anh không bắt được chuyến tàu điện ngầm nên không cho anh đưa về.

Vừa lúc mẹ đang dạo phố ở gần đó, cô liền gọi điện thoại kêu mẹ tới đón.

Mẹ Tôn nhận được điện thoại của con gái, chỉ vài phút liền lái xe tới.

Xa xa thấy con gái đứng ở cửa quán ăn Hối Phong, bên cạnh còn có mỗi cậu trai cao cao.

Con gái ngẩng đầu còn cậu trai cúi đầu, hai người không biết đang nói cái gì.

Mẹ Tôn ở xa xa nhìn, nhịn không được bật cười, lẩm bẩm: "Thoạt nhìn cũng rất xứng đôi nha."

Bà ngừng xe ở ven đường, sau đó xuống xe.

Tôn Điềm Điềm đang nói chuyện vơi Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu thấy mẹ tới, vội vẫy tay, "Mẹ."

Mẹ Tôn đi qua, mặt đầy vẻ tươi cười.

Tôn Điềm Điềm vội vàng kéo tay mẹ, giới thiệu: "Mẹ, đây là A Niệm."

Thẩm Niệm Thâm lễ phép gật đầu với mẹ Tôn, "Chào dì."

Mẹ Tôn nhìn Thẩm Niệm Thâm, cười thực hiền lành, "Xin chào, A Niệm, ở nhà Điềm Điềm rất hay khen cháu, quả nhiên là rất tuấn tú nha."

Tôn Điềm Điềm có chút kiêu ngạo, "Tất nhiên là đẹp trai rồi."

Mẹ Tôn nói: "Hai đứa ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì mẹ dẫn hai đứa đi, gần đây có một nhà hàng hải sản rất ngon."

Tôn Điềm Điềm nói: "Tụi con ăn rồi, ăn bánh kem con làm."

Mẹ Tôn nghe lời này, đột nhiên bật cười, nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm, "Hai đứa ăn rồi à? Ăn ngon không?"

Thẩm Niệm Thâm: "Ăn rất ngon."

Mẹ Tôn cười nói: "Vậy là tốt rồi, Điềm Điềm nhiều ngày ở nhà học với dì, vì làm cái bánh kem kia mà hơn ba giờ sáng mới xong."

"Mẹ-" Tôn Điềm Điềm lôi kéo mẹ, ý bảo bà đừng nói.

Thẩm Niệm Thâm nghe lời này liền ngẩn người, nhìn về phía Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm không muốn cho Thẩm Niệm Thâm biết chuyện cô rất vất vả làm cái bánh kem kia, nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là do em tay chân vụng về..."

Mẹ Tôn cười nói: "Không sao, làm nhiều lần sẽ thuần thục thôi."

Nói xong liền nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm, nhà cháu ở đâu? Dì đưa cháu về."

Thẩm Niệm Thâm nói: "Không cần đâu dì, cháu còn có chút việc, lát nữa tự về là được."

Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Anh còn có chuyện gì vậy?"

Thẩm Niệm Thâm nói: "Anh phải tìm một người, em về trước đi, về đến nhà gửi tin nhắn cho anh."

Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, "Được." Dừng một chút, lại nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, rất muốn ôm cô một cái, nhưng ngại trưởng bối còn đang ở đây nên chỉ nói: "Về đi."

"Vậy dì với Điềm Điềm về trước đây, A Niệm cháu cũng về sớm một chút, khi nào theo Điềm Điềm về nhà chơi." Mẹ Tôn nói.

Thẩm Niệm Thâm gật đầu, "Cảm ơn dì."

Tôn Điềm Điềm theo mẹ trở về, sau khi ngồi vào xe liền hạ cửa kính, vẫy tay với Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm đi về trước vài bước, nhìn Tôn Điềm Điềm ngồi xe đi xa mới xoay người đến một con đường khác.

Trên đường về nhà, mẹ Tôn cười tủm tỉm nói: "Ánh mắt của con gái mẹ đúng là tốt, A Niệm ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nhiều."

Tôn Điềm Điềm kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên, ánh mắt của con rất tốt nha."

Mẹ Tôn cười, "Đứa nhỏ này, mới khen con hai câu, đuôi đã muốn vểnh đến trời rồi."

Tôn Điềm Điềm mím môi cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thời gian ở bên Thẩm Niệm Thâm càng dài, cô lại càng thích anh hơn. Trên đời này, chỉ sợ là tìm không thấy một người con trai đối tốt với cô như Thẩm Niệm Thâm.

Trong đầu Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên lại nghĩ tới nụ hôn nồng nhiệt triền miền vừa rồi ở trong xe, bên tai lặng lẽ ửng đỏ.

...

Sau khi Thẩm Niệm Thâm và Tôn Điềm Điềm chia nhau ra, anh đi qua hai con phố, quẹo vào một cái ngõ nhỏ.

Bên trong ngõ nhỏ có một tiệm game với tấm bảng hiệu màu sắc sặc sỡ.

Vừa đi vào đã cảm nhận được nồng nặc hơi người và thuốc lá, anh nhíu mày, ánh mắt quét một vòng, sau đó trực tiếp đi đến góc trong cùng.

"Biết ngay là em ở đây."

Trước máy tính một cậu thanh niên mặc quần áo màu đen đang chơi game, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu thấy là Thẩm Niệm Thâm, "Ôi trời, sao anh lại tới đây?"

Thẩm Niệm Thâm liếc cậu một cái, "Bà tìm em khắp nơi, còn gọi điện thoại hỏi anh."

Cậu thiếu niên gãi gãi đầu, "Không phải nói tối nay sẽ về sao..."

Thẩm Niệm Thâm liếc mắt nhìn máy tính một cái, nhân vật mà cậu thiếu niên chơi đang bị treo, hỏi cậu, "Còn chơi sao?"

Thiếu niên đứng lên, "Không chơi, trò chơi rác rưởi này, lão tử có thể làm ra cái tốt hơn!"

Thẩm Niệm Thâm liếc cậu một cái, "Không đi học mấy ngày, khả năng khoác lác đã lợi hại hơn rồi."

Anh xoay người đi ra bên ngoài.

Thiếu niên đi theo sau, không phục nói: "Em thật sự có thể, em có cái bối cảnh ngày xưa, làm thành game khẳng định có thể hot."

Thẩm Niệm Thâm: "Làm game đơn giản như vậy, mỗi năm sẽ không có nhiều công ty game phải phá sản."

...

Hai người ra khỏi tiệm game, không khí nháy mắt khá hơn nhiều.

Thiếu niên quần áo đơn giản, vừa đi vừa đá vài hòn đá.

Đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Anh, không phải anh đi hẹn hò với chị dâu sao?"

Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Cô ấy đã về rồi."

Lương Kì nói: "Sao anh không tiễn người ta về?"

Thẩm Niệm Thâm lấy một gói thuốc từ túi quần ra, rút một điếu cắn ở trong miệng, hàm hồ nói: "Mẹ cô ấy tới đón rồi."

Anh lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc.

Lương Kì đi tới, vỗ vỗ bả vai anh, "Em không có quà gì tặng anh hết, mời anh ăn chén mì trường thọ được không?"

Thẩm Niệm Thâm nhìn cậu, "Đi đâu ăn?"

Lương Kì nói: "Chỗ cũ, bên ngoài ngõ nhỏ của chúng ta."

Thẩm Niệm Thâm và Lương Kì đều sống trong ngõ nhỏ, cậu nhỏ hơn anh hai tuổi, học lớp 12.

Cha mẹ ly dị, bọn họ đều bỏ mặc nên cậu lớn lên với bà. Theo một hướng nào đó thì cậu có kết cấu gia đình rất giống với Thẩm Niệm Thâm, hai người liền có không ít đề tài chung.

Bất đồng chính là, sau khi Thẩm Niệm Thâm bị cha mẹ vứt bỏ liền nỗ lực phấn đấu, muốn một ngày vươn lên đổi mới bản thân. Còn Lương Kì lại tự sa ngã, ba ngày nay không đến trường học, mỗi ngày đều trốn đi chơi game, bà nội tìm không thấy cậu liền gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm, nhờ anh tìm giúp.

Hai người về đến đầu ngõ, gọi hai chén mì thịt bò rồi ngồi xuống.

Điện thoại Thẩm Niệm Thâm vang lên, là Tôn Điềm Điềm gọi đến, thần sắc anh liền ôn nhu, nhấn nghe máy, "Tới rồi à?"

Thanh âm Tôn Điềm Điềm từ đầu kia truyền đến, "Ừm, vừa đến, anh về đến nhà chưa?"

"Đang ở đầu ngõ, một lát sẽ về."

Đầu kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, nói: "Anh về sớm một chút, bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh."

Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Anh biết rồi, hiện tại em đang làm gì vậy? Chuẩn bị đi ngủ à?"

"Chưa, em đi tắm rửa trước, lát nữa sẽ gọi video cho anh."

Thẩm Niệm Thâm cười cười, "Được."

"Em cúp máy trước đây."

"Ừm."

Tôn Điềm Điềm hôn gió vào điện thoại, sau đó mới cúp máy.

Thẩm Niệm Thâm nhận được nụ hôn gió từ cô, mặt mày tràn đầy ý cười, anh ngẩng đầu vỗ trán, ánh mắt sủng nịch.

Lương Kì ở đối diện nhìn, tấm tắc một tiếng, "Anh, em cảm thấy sau khi yêu đương, cả người anh đều thay đổi."

Thẩm Niệm Thâm cười cười, "Phải không?"

Lương Kì đáp: "Biến hóa quá lớn là đằng khác! Trước kia chưa từng thấy anh cười như vậy."

Thẩm Niệm Thâm nhớ tới Tôn Điềm Điềm, khóe miệng liền bất giác câu lấy ý cười, sau một lúc lâu mới nói: "Anh chưa bao giờ biết trên thế giới lại có một cô gái tốt như vậy."

Lương Kì cười đến ái muội, hiểu thấu nói, "Anh đây là đánh mất luôn tim rồi?"

Thẩm Niệm Thâm liếc cậu một cái, không trả lời.

Đâu chỉ là mất tim, hồn phách cũng bay mất rồi, bay đến trên người Tôn Điềm Điềm, cả đời đều không thể tìm về.

...

Thẩm Niệm Thâm cùng Lương Kì ở bên ngoài uống hai bình rượu, thời điểm về nhà đã hơn 11 giờ tối.

Anh đi gội đầu tắm rửa rồi trở lại phòng, màn hình di động vừa vặn sáng lên.

Là Tôn Điềm Điềm gọi cho anh.

Anh ngồi vào giường, lưng dựa vào đầu giường, nhận cuộc gọi.

Ở đầu kia màn hình, Tôn Điềm Điềm cũng ngồi ở đầu giường, mặc một chiếc váy ngủ trắng có viền lá sen, khuôn mặt cô đầy vẻ tươi cười, vui vẻ kêu, "A Niệm."

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm, trong mắt liền nổi lên ý cười, "Tắm rồi à?"

Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Ừm, anh thì sao? Muốn ngủ chưa?"

Thẩm Niệm Thâm, "Chưa, muốn gọi điện với em một lát."

Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, ôm gấu bông ở đầu giường vào ngực, nói: "Ngày mai em phải về quê, hết tết mới trở về."

Thẩm Niệm Thâm ngây người, "Nhanh như vậy sao?"

Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, "Ba em vừa nói, em cũng cho rằng là vài hôm nữa."

Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, nói: "Chú ý an toàn, mấy ngày gần đây tuyết muốn rơi rồi, mặc nhiều một chút, chăm sóc bản thân thật tốt."

Tôn Điềm Điềm nghĩ đến chuyện nhiều ngày không gặp được Thẩm Niệm Thâm, đột nhiên có chút thương cảm, "Em sẽ gọi điện thoại cho anh."

Thẩm Niệm Thâm gật gật đầu, "Được."

Tôn Điềm Điềm luyến tiếc nhìn điện thoại, nói chuyện với Thẩm Niệm Thâm đến gần 12 giờ, cô nhìn thời gian, ở một phút đồng hồ cuối cùng của sinh nhật Thẩm Niệm Thâm, cô nói: "A Niệm, sinh nhật vui vẻ, em yêu anh."

Thẩm Niệm Thâm ngực bỗng nhiên run lên, anh nhìn Tôn Điềm Điềm, đôi mắt bỗng nhiên có chút ướt át, thấp giọng nói: "Anh cũng yêu em."

Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm cười, đưa điện thoại tới trước mặt, hôn Thẩm Niệm Thâm một cái.

Thẩm Niệm Thâm không khỏi cười, "Ngoan, đi ngủ sớm một chút, đã khuya rồi."

Tôn Điềm Điềm đáp, "Anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

...

Buổi tối hôm nay, Tôn Điềm Điềm mơ thấy một giấc mông thật đẹp, cô mơ thấy mình thành cô dâu nhỏ của Thẩm Niệm Thâm.

Cô mặc váy cưới màu trắng, đứng trên bãi cỏ xanh mướt, bạn bè thân thích đều ngồi ở phía dưới chăm chú nhìn cô.

Thẩm Niệm Thâm một thân tây trang giày da, trong tay cầm một bó hoa chậm rãi đi về hướng cô.

Anh đi tới, quỳ một gối xuống đất, nắm tay cô, hỏi cô có nguyện ý gả cho anh hay không.

Bầu trời ngập trong cánh hoa đào hồng nhạt, Tôn Điềm Điềm trong lúc ngủ mơ đã hạnh phúc mà cong khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.