Đang ăn cơm, đột nhiên có điện thoại gọi đến, màn hình hiển thị là Từ Diễm.
"Hà An Nhiên."
Vừa bắt máy, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp giàu từ tính của Từ Diễm. Hà An Nhiên không thể không thừa nhận giọng của Từ Diễm rất êm tai, không hổ là đại thần nổi danh trong ngành lồng tiếng.
"Anh tìm em có việc gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm em à?" Từ Diễm đè thấp giọng, nghe có chút cảm giác bi thương.
"Bớt làm bộ đi." Hà An Nhiên khịt mũi coi thường.
"Hà An Nhiên, em đúng là càng ngày càng không đáng yêu."
Hà An Nhiên không còn gì để nói, trước nay cô chưa từng là người đáng yêu.
"Em đúng là cái đồ không tim không phổi." Từ Diễm mắng.
"Có việc gì thì nói đi, không có gì thì em cúp máy đây."
Từ Diễm ở đầu bên kia bị ngữ khí của Hà An Nhiên làm giận quá hóa cười: "Em quá lạnh lùng."
Hà An Nhiên yên lặng trợn trắng mắt, không để bụng.
"So (Thì sao)?"
"Cũng chỉ có em mới dám đối xử với anh như vậy. Quên đi, không vòng vo với em nữa, vài ngày nữa anh về Bắc Kinh."
"Thu âm bên kia kết thúc rồi à?"
"Cũng gần, giờ đang làm vài việc cuối cùng."
Hai người nói chuyện phiếm một lát mới cúp điện thoại. Cúp máy xong, cơm cũng đã nguội, Hà An Nhiên không buồn ăn, tùy tay ném hộp cơm vào thùng rác.
"Từ Diễm?" Tôn Duyệt ngồi đối diện ngẩng đầu hỏi cô.
"Ừ." Cô gật đầu.
"Anh ấy tìm cậu làm gì thế?" Tôn Duyệt nói chuyện, giọng điệu đã thay đổi.
Hà An Nhiên mặt không đổi sắc, dường như đã thành thói quen: "Vài ngày nữa anh ấy về Bắc Kinh."
Nghe vậy, Tôn Duyệt buông hộp cơm, kéo ghế dựa lại chỗ cô, vẻ mặt thần bí nói: "Ồ, về Bắc Kinh à."
Hà An Nhiên nhìn cô ấy, không đáp.
"Nhiều năm như vậy. Nói thật, có một người ưu tú như Từ Diễm ở bên cạnh, cậu vẫn không có cảm giác gì à?"
"Cảm giác gì?"
Tôn Duyệt câm nín, người phụ nữ này đúng là thờ ơ.
"Cậu xem cậu có ngốc không, Từ Diễm là một người đàn ông rất tốt đấy, anh ấy đối xử với cậu tốt như vậy, cậu còn không mau nhét anh ấy vào túi..." Tôn Duyệt đưa bàn tay ra, sau đó nắm chặt lại.
"Từ Diễm chỉ xem mình là em gái thôi. Anh ấy không có tâm tư đó với mình đâu."
"Sao cậu biết không có?"
"Bọn mình chỉ là bạn thôi."
"Có người đàn ông nào mà lại vô duyên vô cớ làm bạn nhiều năm với một cô gái như vậy."
"Loại tình cảm này nếu có thì đã sớm có, sẽ không chờ đến bây giờ." Nói xong, Hà An Nhiên không để ý đến cô ấy nữa, xoay người làm việc của mình.
Tôn Duyệt nhìn bộ dạng nói mãi không thông của Hà An Nhiên, không còn lời nào để nói.
Thật ra nói đến việc quen biết Từ Diễm hoàn toàn là sự trùng hợp, năm nhất cao trung (lớp 10), sau khi cô và mẹ rời khỏi Bắc Kinh đã đến Tô Châu. Mà Từ Diễm là người Hà An Nhiên quen ở Tô Châu, nhà của hai người họ đối diện nhau.
Vừa đến Tô Châu, Hà An Nhiên trở nên rất trầm lặng, có lẽ là không quen với việc mỗi ngày không có Chu Duyên Xuyên cho nên không muốn nói chuyện với ai, ở trong trường học luôn một thân một mình.
Bởi vì nhà cô và Từ Diễm đối diện nhau, còn là đồng hương nên khó tránh khỏi việc tiếp xúc với nhau. Thường xuyên qua lại như thế, đương nhiên cũng dần quen thuộc, Hà An Nhiên và Từ Diễm học cùng trường, cho nên hai người từ từ quen thân với nhau.
Hà An Nhiên trầm lặng, Từ Diễm lại như ánh mặt trời thích nói chuyện. Anh ấy đối xử với Hà An Nhiên rất tốt, có gì ngon, có gì vui đều nghĩ đến em gái nhà bên. Nhưng cũng chỉ quen nhau ngắn ngủi nửa năm, lúc Hà An Nhiên lên năm hai cao trung (lớp 11) lại cùng mẹ rời khỏi Tô Châu, vốn cho rằng sẽ không có cơ hội gặp lại, nhưng có một số việc giống như là trời cao đã định, vậy mà hai người họ cùng đậu vào một trường đại học.
Lúc cô vào đại học, Từ Diễm đã là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, bề ngoài tốt, vóc dáng cao ráo, còn biết chơi bóng rổ, quan trọng nhất chính là giọng nói chiếm ưu thế của anh, thật sự là vô cùng êm tai.
Lúc học đại học, anh ấy là trưởng khoa phát thanh, lại còn là người truyền thanh chính [1]. Mỗi ngày vào giữa trưa giọng của anh sẽ vang vọng trong cả trường học, cũng khiến anh bị toàn bộ nữ sinh trong trường theo đuổi.
[1] Hay còn được hiểu là DJ
Còn chưa tốt nghiệp đại học anh đã được nhận vào phòng làm việc nổi danh trong giới thu âm – "Tuyệt Tế", ở "Tuyệt tế" lại như cá gặp nước, phía sau không biết có bao nhiêu là fan.
Khi Hà An Nhiên học năm nhất, Từ Diễm đã là sinh viên năm hai. Từ Diễm vẫn trước sau như một chăm sóc cô, tuy rằng hai người khác cấp, ngay cả chuyên ngành cũng không giống nhau, nhưng chuyện gì Từ Diễm cũng có thể thay cô suy xét rất chu đáo.
Đối với Từ Diễm, Hà An Nhiên rất cảm kích, bởi vì nhờ quan hệ với Từ Diễm mà bốn năm đại học của Hà An Nhiên tuy khá tẻ nhạt nhưng cũng an ổn.
Hà An Nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy Từ Diễm thích mình. Hơn nữa cô cũng không dám tự mình đa tình. Người như Từ Diễm, muốn bạn gái kiểu gì, chỉ cần anh tùy tiện ngoắc tay một cái đã có một đám fan nguyện ý vì anh, sao có thể coi trọng cô.
Trong lòng cô, Từ Diễm tựa như một người anh trai, thêm chút nữa là vượt qua, thiếu chút nữa là xa cách.
...
Hơn năm giờ chiều, Hà An Nhiên rời khỏi phòng làm việc.
Đi thang máy xuống tầng, hơn năm giờ chiều, toàn bộ đèn trong đại sảnh đã sáng lên, sắc trời bên ngoài cũng dần tối lại. Vừa ra khỏi tòa cao ốc, một trận khí lạnh ập đến trước mặt, Hà An Nhiên co rúm lại, quấn chặt áo phao trên người.
Tháng ba ở Bắc Kinh vẫn rất lạnh, nhiệt độ không khí thay đổi thất thường, buổi sáng còn có một ít ánh nắng, giờ cả bầu trời đã âm u, có lẽ tối nay sẽ có một trận mưa. Cô đội mũ áo phao lên, đôi tay theo thói quen cho vào túi áo, lại bật ngờ chạm phải một cái gì đó lạnh lẽo, là điện thoại vừa rồi cô nhét vào túi.
Cô lấy điện thoại ra, bật màn hình, mở nhật ký điện thoại. Phía trên có một cuộc gọi nhỡ của Chu Duyên Xuyên, trong lòng cô là một cảm giác nói không nên lời, giống như dấm và ớt trộn lẫn với nhau, vừa chua xót lại vừa đau đớn.
Tiểu khu cô ở cách phòng làm việc không xa, là tiểu khu Nam Phong cách đây mười dặm, đi bộ cũng chỉ mất hai mươi phút. Đi dọc theo đường cái, sau đó xuyên qua một khu phố là đến cửa tiểu khu nơi cô ở. Ánh đèn trong tiểu khu đã sáng lên hết, mưa bụi trên bầu trời cũng dần lớn, từng giọt từng giọt đáp xuống mũ cô, Hà An Nhiên tăng nhanh bước chân.
Cô chạy nhanh đến hàng hiên, vừa chạy vào đã bỏ mũ trên đầu xuống, vỗ mưa phùn trên lớp lông vũ, sau đó mới lên tầng.
Bởi vì trời mưa nên hành lang có một mùi ẩm ướt. Ở khúc quanh lên tầng hai, cần phải lấy tay quơ quơ mới đi được.
Cô theo tay vịn lên tầng hai, lúc đi đến tầng hai, cô vươn tay quơ quơ nhưng đèn cảm ứng vẫn không sáng.
"Lâu như vậy rồi, sao bên bất động sản còn chưa cho người đến sửa đèn?" Hà An Nhiên nhíu mày.
Cái đèn ở cầu thang này đã hỏng hai tuần, cũng đề cập với bất động sản nhiều lần, bọn họ nói sẽ lập tức tu sửa, nhưng nói thì nói vậy mà đến bây giờ một bóng người cũng không thấy, đúng là không đáng tin cậy.
Cô lại quơ quơ lung tung vài cái, đèn vẫn không sáng như cũ, cô đành phải từ bỏ, cam chịu men theo tay vịn cầu thang để đi lên tầng.
Sau khi lên đến tầng bốn, cô đột nhiên dừng bước. Trước cửa tầng năm có một bóng đen.
Trong ánh sáng tối tăm, một làn khói tỏa ra, chấm màu đỏ tươi nổi bật trong đêm đen.
Sau lưng Hà An Nhiên lập tức đổ mồ hôi lạnh, vô cùng lạnh lẽo, bàn tay đặt trên lan can nắm chặt.
"Ai ở đó?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Bóng dáng màu đen kia không nói gì, chỉ dập tắt chấm đỏ trong đêm tối đi, người đó nghiêng đầu nhìn cô, nhưng khuôn mặt lại ẩn ở trong bóng tối, cô không thấy rõ lắm.
Hà An Nhiên cảm thấy như có gì đó mắc ở cổ họng, khiến cô ngay cả hô hấp cũng khó khăn, lòng bàn tay dần dần trở nên thấm ướt, đầu cũng vang lên tiếng ù ù, cô theo bản năng bước xuống cầu thang.
Ai ngờ cô vừa lùi xuống, người trên cầu thang cũng cử động cơ thể, cô thấy anh ta đang đến chỗ mình.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống trải âm u, cánh tay Hà An Nhiên lập tức nổi da gà, giống như chim sợ cành cong, chạy như bay xuống dưới tầng. Nhưng cô lại không ngờ bước chân phía sau so với tưởng tượng của cô còn nhanh hơn nhiều, cô còn chưa xuống đến tầng ba thì đã bị ôm eo từ phía sau, một bàn tay che miệng cô lại.
Cả người Hà An Nhiên kinh hoàng đến cực điểm, liều mạng dùng hết sức để giãy giụa.
"Đừng sợ, là anh."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến phía trên đỉnh đầu, Hà An Nhiên theo bản năng ngừng giãy giụa, sững sờ đứng đó.
"Sao thế, bị dọa cho choáng váng rồi à?" Người đàn ông chọc ghẹo cô, đồng thời cũng buông lỏng tay ra.
Hà An Nhiên lập tức xoay người, dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào cửa sổ, cô thấy gương mặt ôn hòa, khóe môi mỉm cười của người đó.
"Chu... Duyên Xuyên?"
"Ừ, không phải anh thì em còn nghĩ là ai?"
Hà An Nhiên lập tức có một cảm giác sống sót sau tai nạn, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại phát hiện có gì đó không quá thích hợp.
Cùng lắm thì hôm nay cô mới chỉ chạm mặt anh, sao anh biết nhà cô ở đây?
Chu Duyên Xuyên liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Hà An Nhiên, anh vươn tay vuốt lại mái tóc đã lộn xộn của cô: "Chỉ cần em ở Bắc Kinh, đào ba tấc đất anh cũng sẽ tìm được em."