Ăn sáng xong, Hà An Nhiên phải đi làm, vì thế anh lái xe đưa cô đến trước phòng làm việc.
“Em vào đây, tạm biệt.”
Hà An Nhiên cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, nhưng tay cô vừa chạm vào then cửa thì đã bị người phía sau giữ chặt lại. Cô quay đầu nhìn cánh tay đang đỡ lấy mình, sau đó ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
“Có phải em quên gì đó rồi không?” Chu Duyên Xuyên cười hỏi.
Hà An Nhiên nhíu mày, đôi mắt nhìn khắp nơi một vòng, cuối cùng dừng ở đôi môi đang cong lên của anh, chợt hiểu ra.
Cô nghiêng người qua chỗ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.
“Hôm tạm biệt.” Cô cười híp mắt.
Hôn xong, cô chuẩn bị mở cửa, nhưng lại nghe thấy một tiếng “cạch”, cửa bị khóa lại.
Cô quay đầu nhìn Chu Duyên Xuyên, ý cười trên mặt Chu Duyên Xuyên từ từ gia tăng, con ngươi dịu dàng giờ phút này lại mang theo những chấm sáng nhỏ vụn.
“Thế này mà cũng gọi là hôn?” Anh trầm giọng hỏi cô.
Hà An Nhiên còn chưa phản ứng lại thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm, bao nhiêu hơi thở mà cô sở hữu đều bị anh cướp lấy.
“Cái này mới gọi là hôn.” Chu Duyên Xuyên nhìn đôi môi đang sưng lên rất rõ ràng của cô, cười nói.
Hà An Nhiên trừng mắt liếc anh một cái, nhưng lại không có chút gì gọi là uy hiếp.
“Em vào đây.” Cô rời khỏi vòng ôm của anh.
Cô duỗi tay mở cửa nhưng lại mở không ra, lúc này mới nhớ là anh đã khóa, vì thế lại quay đầu tiếp tục trừng anh.
Trong mắt Chu Duyên Xuyên mang theo ý cười cưng chiều, bây giờ mới mở khóa.
Sau khi xuống xe, Hà An Nhiên đóng cửa lại, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói với anh, quay đầu đi thẳng vào tòa nhà.
Anh nhìn bóng dáng của cô, cười lắc đầu, lúc này mới khởi động xe rời đi.
...
Tề Nghiễm Ninh bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Anh vốn không muốn để ý đến, hôm nay giữa trưa anh vừa kết thúc một hoạt động phát ngôn, trở về liền buồn ngủ muốn chết, giờ anh chỉ muốn ngủ. Anh nghĩ người bên ngoài không thấy ai ra mở cửa, đợi một lát chắc sẽ thức thời rời đi, nhưng sự thật thường không được như ý, người bên ngoài như muốn gây chuyện với anh vậy.
Cuối cùng, anh bị tiếng chuông cửa kéo dài không dứt làm bao nhiêu buồn ngủ đều tan biến hết, dứt khoát xốc chăn lên đi ra phòng khách.
Anh đi đến cửa, người ngoài cửa vẫn bấm chuông như cũ, vì thế anh “rầm” một tiếng mở cửa ra, tính tình tốt đẹp bị mài mòn hết, đang chuẩn bị mắng chửi người đó một trận nhưng vừa mở cửa ra, nhìn khuôn mặt của người bên ngoài, một bụng mắng chửi phải nuốt vào hết.
“Chào buổi tối, anh Tề.”
“Sao… Sao em lại đến đây?” Anh lắp bắp hỏi.
“Em không thể đến à?” Người ngoài cửa nở nụ cười tự nhiên, xách theo một đống đồ đi vào.
Tề Nghiễm Ninh nhanh chóng đóng cửa, anh nhìn người đó tự giác thay giày.
Tống Trân cởi giày cao gót ra, cô nhìn giá giày theo bản năng, lại thấy một đôi dép lê màu hồng của con gái.
Cô im lặng nhíu mày.
Đương nhiên là Tề Nghiễm Ninh nhìn thấy tầm mắt cô dừng ở đôi dép lê kia, anh biết cô đang nghĩ gì.
“Đó là của Tụng Nghị.”
Hà Tụng Nghị?
Ánh mắt cô không khỏi đánh giá anh từ trên xuống dưới.
“Đây là ánh mắt gì đó, nhà anh không chỉ có của cô ấy mà còn có của Duyên Xuyên, đều là bạn bè, trong nhà luôn có một đôi dép lê cho hai người họ…”
“Anh cuống quít giải thích như vậy làm gì?” Tống Trân chen ngang lời anh, vẻ mặt như nhìn thấu tất cả.
Tề Nghiễm Ninh đột nhiên ngậm miệng.
Tâm tình Tống Trân rất tốt, cô nở nụ cười nhìn chân mình, sau đó hỏi anh: “Em đi gì giờ?”
Tề Nghiễm Ninh nhìn bàn chân trắng ngần mềm mịn trên huyền quan [1] của cô.
[1] Huyền quan: khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách
“Hay là em đi tạm của Tụng Nghị?”
Tống Trân lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, em không quen đi giày dép người khác đã dùng, em đi chân trần vậy.”
Nói xong Tống Trân liền để chân trần bước vào.
“Không được!”
Tề Nghiễm Ninh đột nhiên nói lớn khiến Tống Trân hoảng sợ, cái chân vừa vươn ra của cô theo phản xạ có điều kiện rụt lại.
“Lớn tiếng như vậy làm gì?” Cô oán trách anh.
Tề Nghiễm Ninh cũng ý thức giọng mình có hơi lớn, anh xấu hổ ho khan hai cái: “Trời lạnh lắm, đi chân trần dễ sinh bệnh.”
Tống Trân làm bộ hiểu ra: “Anh quan tâm em nha.”
Tai Tề Nghiễm Ninh bắt đầu hồng lên, anh nói lảng sang chuyện khác: “Trong nhà không còn đôi dép lê nào nữa, em không cần cởi giày cũng được.”
Tống Trân ngẫm nghĩ: “Vậy được rồi.”
Vì thế cô liền lấy đôi giày cao gót đã cởi ra đi vào.
Cô vào phòng bếp, sau đó bỏ mấy cái túi trong tay xuống, Tề Nghiễm Ninh cũng đi vào theo.
“Đây là cái gì?” Anh tò mò hỏi.
“Nguyên liệu nấu ăn đấy.”
“Nguyên liệu nấu ăn?” Tề Nghiễm Ninh sửng sốt.
“Đúng vậy, không phải lúc trước ở đoàn làm phim anh nói muốn thử tay nghề của em sao?” Tống Trân vừa lấy nguyên liệu nấu ăn trong túi ra vừa nói với anh.
Tề Nghiễm Ninh sững người, lúc đó anh chỉ nói đùa một chút mà thôi, đâu có ngờ là cô thật sự xách theo nguyên liệu đến nhà anh nấu cơm?
“Anh Tề, anh có chắc là muốn như vậy cùng em nói chuyện không?”
Hả?
Tề Nghiễm Ninh cúi đầu bản thân mình, trên người anh giờ còn đang mang đồ ngủ. Anh lúng túng nói: “Anh đi thay quần áo.”
Tống Trân nhìn anh nhanh chóng đi vào phòng ngủ, không khỏi nở nụ cười.
Chờ đến lúc đi ra, anh đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, mà lúc này Tống Trân đang ngồi trên sô pha, đưa tay xoa chú chó lông vàng.
Cô thấy anh ra thì cười hỏi anh: “Anh còn nuôi chó nữa à?”
Tề Nghiễm Ninh nhìn chú chó lông vàng đang lười nhác nằm trên sô pha, nói: “Không phải anh nuôi, là Duyên Xuyên, anh thay cậu ấy chăm sóc thôi.”
Mấy hôm trước Chu Duyên Xuyên phải đi Trùng Khánh ghi hình cho một chương trình nên đưa Yoyo đến đây nhờ anh trông coi, chuyện này đã không phải là lần một lần hai.
“Anh Chu?” Tống Trân kinh ngạc, đúng là không ngờ được người thoạt nhìn có bệnh sạch sẽ như anh Chu vậy mà lại nuôi chó.
Tề Nghiễm Ninh cười nói: “Ừ, đây là bảo bối nhà cậu ấy.”
Tống Trân ở trong phòng khách chơi với chó một lát rồi mới vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Lúc nấu cơm, ngại đầu tóc quá phiền phức, cô dùng một dây chun màu đen buộc lên.
Tề Nghiễm Ninh nhìn bóng dáng Tống Trân, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Anh ít khi ở nhà ăn cơm, một năm hơn ba trăm ngày ở đoàn làm phim cho nên nhiều năm nay, phòng bếp nhà anh chỉ dùng để trang trí.
Có người nấu cơm, hơn nữa còn là một người phụ nữ, đây là lần đầu tiên.
Anh và Tống Trân quen nhau chưa được bao lâu, từ lúc Cẩm Tú khai máy đến giờ cũng chỉ mới hơn ba tháng. Anh cũng đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên nữ, nhưng chỉ có Tống Trân là diễn viên nữ duy nhất khiến anh ấn tượng sâu. Vì cô là bạn của An Nhiên thì chỉ một phần, điều khiến anh ấn tượng sâu nhất là đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, đặc biệt là lúc đóng phim, đôi mắt kia rất linh động đa dạng.
Anh đi qua, “Cần giúp không?” Anh hỏi.
Tống Trân quay đầu mỉm cười với anh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại có chút dụ hoặc không nói nên lời.
“Vậy anh giúp em thái thức ăn được không?”
“Ừ.” Anh gật đầu, sau đó vén tay áo bắt đầu thái thức ăn.
Tề Nghiễm Ninh lắc đầu ý bảo mình cũng không biết: “Anh đi mở cửa xem.”
Vì thế, anh buông đồ ăn trong tay, đi ra phía cửa.
Mở cửa ra, anh liền nhìn thấy Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên đứng ngoài cửa.
“Duyên Xuyên, em gái An Nhiên?” Anh kinh ngạc nói.
“Chào buổi tối, anh Nghiễm Ninh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Yoyo vốn đang lười nhác lập tức hưng phấn như gà chọi, nhảy xuống khỏi sô pha, lắc đuôi chạy đến cửa, nó dùng đầu thân mật cọ ống quần Hà An Nhiên và Chu Duyên làm nũng.
Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên cùng đi vào, Hà An Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu vỗ về nó, sau đó chuẩn bị thay dép, Tề Nghiễm Ninh thấy An Nhiên chuẩn bị thay dép thì vội vàng ngăn cản.
“Không cần cởi giày, cứ đi giày vào đi.”
Vì thế hai người cứ đi giày như vậy mà vào, vừa đi vào liền ngửi thấy mùi khói dầu.
“Cậu đang nấu cơm?” Chu Duyên Xuyên kinh ngạc hỏi anh.
Tề Nghiễm Ninh còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng Tống Trân vọng ra từ phòng bếp.
“Anh Tề, ai vậy?” Tống Trân cầm nồi và xẻng nhô đầu ra nhìn.
Mấy người ở đây đều sững sờ.
“Tống Trân?”
“An Nhiên?”
Hai người gần như là đồng thanh.
“Tống Trân, sao cậu lại ở đây, hai người…” Hà An Nhiên nhìn Tống Trân và Tề Ngiễm Ninh.
“Em gái An Nhiên, em đừng hiểu lầm, bọn anh… bọn anh chỉ…” Tề Nghiễm Ninh muốn giải thích nhưng rồi lại không biết giải thích thế nào, càng nói càng loạn.
“Không sao không sao, em hiểu mà.” Hà An Nhiên cười với anh, sau đó đi vào phòng bếp.
Tề Nghiễm Ninh quay đầu nhìn Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên cũng cười, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Tề Nghiễm Ninh rất bất đắc dĩ, giờ anh cũng không biết nên nói gì mới tốt.
...
Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên đến đây đón Yoyo, vừa rồi anh đi đón An Nhiên tan tầm, vừa lúc nhớ ra Yoyo đang ở nhà Tề Nghiễm Ninh nên đến đón nó.
Hà An Nhiên ở trong phòng bếp giúp Tống Trân rửa rau.
“Trân, có JQ [2] nha.”
[2] JQ: Gian tình
Đôi tay đang xào đồ ăn của Tống Trân dừng lại: “Mình còn đang ước gì được vậy đấy.”
“Sao?”
“Bây giờ vẫn chưa có JQ gì, mình và anh ấy vẫn như đậu hủ tẩm hành lá, tách rời nhau.” Tống Trân nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thật không, cậu đã đến nhà nấu cơm cho anh ấy rồi mà còn chưa có gì?” Hà An Nhiên rõ ràng là không tin.
“Mình cũng muốn có gì đó lắm.”
Hà An Nhiên bị lời nói trắng trợn của Tống Trân làm nghẹn họng, xem ra đúng là không thể tùy tiện trêu chọc cô ấy.
“Cậu đừng chỉ biết nói mình, cậu và anh Chu cùng nhau đến, mối quan hệ này cũng không đơn giản.”
“Ừ, mình và anh ấy đang ở bên nhau.” Hà An Nhiên không chút dấu diếm, hào phóng thừa nhận.
“What the fuck!?” Tống Trân không nhịn được mà nói tục.
“Hà An Nhiên ơi Hà An Nhiên, cậu muốn làm tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái đây, chỉ sợ số lượng này cũng đủ vây quanh Trái Đất vài vòng đi.”
“Cậu nói cũng hơi quá rồi đó?” Hà An Nhiên bật cười.
“Mình có nói quá hay không, chính cậu còn không biết hay sao?”
Hà An Nhiên rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà mình cũng đâu còn cách nào. Trong mắt người khác, anh có thể là ngôi sao, là ảnh đế xa vời không thể với tới, nhưng trong trong mắt mình, anh ấy cũng chỉ là Chu Duyên Xuyên mà thôi.”