Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 13: Gặp được



Lạc Trăn quả thật muốn nghỉ phép, chuyện này đã được Vân Phỉ Thời sắp xếp từ sớm, nhưng mà bình hoa như cô hoàn toàn không biết phải đi đâu. Ừ đúng vậy! Sự thật là nam thần mang theo cô và tiền, cô mang theo mắt và miệng.

Trước khi đi một đêm, Lạc Trăn kiểm tra hộp thư công việc thì nhận được hai email của Tùng Hề.

Một cái là muốn cô sau khi đi nghỉ trở về thử giọng vở kịch được đầu tư với số tiền rất lớn của Hoa Hạ, nhưng tất nhiên không phải toàn bộ, cô chỉ thử một phần lời thoại trong vở kịch, những cái như tóm tắt nội dung gì đó đều không có, toàn bộ đều dựa vào tưởng tượng của diễn viên. Biết tất cả thí sinh đến thử giọng đều biết nội dung gần giống nhau, Lạc Trăn an tâm.

Việc này bỏ qua một bên trước, đi nghỉ về rồi nói sau.

Mà một cái khác, là kết quả cuối cùng của vụ phỉ báng bôi đen cô thê thảm trên mạng, kể lại rất chi tiết.


Đầu tiên là người đã bôi đen cô ở trên Weibo blogger nổi tiếng Tiểu Bát Ca đã gửi lời xin lỗi ở trên mạng đến Lạc Trăn cả nước đều biết, công ty trước đó đã công bố tuyên bố của luật sư và đưa ra cảnh báo nghiêm trọng, tiếp đến sau đó lại gửi giấy gọi của toàn án, phải ra tòa, bên kia có lẽ là bị dọa sợ, đã phải xin lỗi rồi xóa blog sau đó liền im lặng, bây giờ đã hủy hợp đồng cùng Weibo, đoán chừng cũng không ở lại nổi trong cái vòng luẩn quẩn này nữa.

Về phần người đứng sau màn gây ra toàn bộ sự việc, Hoa Hạ bên kia tra ra được là Tiểu Bát Ca.

Ảnh chụp Lạc Trăn là do một paparazzi vô tình chụp được khi đang theo dõi tin tức của một ngôi sao khác, nhưng chuyện này không gây ra bùng nổ nên không có ai đăng. Mà Lạc Trăn hé ra khuôn mặt bình hoa, nói rõ trong sạch của bản thân, mà theo lời của Tiểu Bát Ca, cậu ta không tin điều đó!


Phơi bày nhiều chân tướng như vậy, cũng bởi vậy mà chiếm được rất nhiều sự chú ý, cậu ta cũng không tin không moi được bí mật sau lưng Lạc Trăn, làm tăng thêm một mặt rực rỡ cho sự nghiệp kiếm sống "huy hoàng" của mình. Cho nên cậu ta trăm phương nghìn kế tìm được một số ảnh chụp bí mật, gộp lại với nhau, nghiên cứu một hồi lâu mới tìm ra cái gọi là "người đứng sau" Lạc Trăn, sau đó đăng một blog dài rồi thuê thủy quân xào nhiệt chuyện này.

Xem xong email Lạc Trăn có chút thổn thức.

Thật ra không phải cô cảm thấy lòng người dễ thay đổi thói đời nóng lạnh gì, thật lòng mà nói, cô không quá tin tưởng, tất cả đều do Tiểu Bát Ca tự đạo diễn tự khiến bản thân bị chê cười.

Cô được rêu rao như một bình hoa trong giới giải trí, nhưng cô không phải người không có đầu óc, tốt xấu thì có phiếu điểm của bốn năm đại học làm chứng. Trước giờ cô đều không tránh khỏi đứng chịu mũi sào nên nghĩ rằng đem nước bẩn trên người mình hắt xuống sau đó hẵng nói sau, bây giờ bụi đã lắng xuống, mới có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ kỹ lại phát triển của toàn bộ sự việc.


Nếu nói Tiểu Bát Ca vì để khiến cho danh tiếng mình nổi hơn mà đi bôi đen phỉ báng người khác, không phải là mất nhiều hơn được sao? Chưa nói blog gốc sai lầm thiếu sót chồng chất, riêng Tiểu Bát Ca vậy mà lại thành thành thật thật đem toàn bộ mọi chuyện đều nhận tội về phía mình cũng thật kì lạ.

Không phải Lạc Trăn nghi ngờ nhân phẩm của một người kém cỏi đến mức không chịu nổi, nhưng ở trong cái vòng luẩn quẩn này vài năm, người không nhìn thấu được toàn bộ thì ít nhất cũng biết bảy tám phần.

Cô cũng đã xem qua người trước kia bị Tiểu Bát Ca vạch trần trong giới giải trí, thật nói không ngoa, mười phần thì có hết chín phần là sự thật, mỗi cái chứng cứ đều vô cùng xác thực. Nhưng mà lần này lại lấy những cái "chứng cứ" trăm ngàn chỗ hở để bôi đen cô? Là cậu ta thật sự thiếu thông tin để nhìn rõ cô hay là... Có người cho cậu ta tự tin?
Nếu sau lưng có người tác động... Lạc Trăn nổi da gà cả người!

Rốt cuộc là ai chứ?

Cô chán ghét chuyện này, cho dù không phải thật sự khiến cô mang tiếng xấu nhưng ít nhất cũng để lại vết nhơ vĩnh viễn không thể rửa sạch trong sự nghiệp diễn xuất trong sạch của cô.

Trên vai bất ngờ bị vỗ, Lạc Trăn hoảng sợ, cả người giật nảy, tâm hồn không biết đã bay tới đâu đều bị kéo trở lại.

Quay đầu lại thì thấy Vân Phỉ Thời tựa tiếu phi tiếu[1] nhìn cô: "Nghĩ cái gì vậy?"

[1] tự tiếu phi tiếu: Cười như không cười.

Từ vẻ mặt của anh, Lạc Trăn liền hiểu: nghĩ đến mất hồn?

Lạc Trăn bỗng nhiên cảm thấy cả người bị một khối bông ấm áp mềm nhũn bao lấy, chạy không thoát tránh không được, mà cô cũng không muốn chạy trốn.

Khối bông kia tên Vân Phỉ Thời.

Trước hai mốt tuổi, cuộc sống của cô rất suôn sẻ, mặc dù có nhiều thuận tiện do điều kiện bên ngoài mang lại, gặp được rất nhiều người luôn đối xử với cô như một đứa trẻ vẫn quan tâm bảo vệ cô một chút. Nhưng cô đã bắt đầu sống một mình từ khi học trung học, đã sớm học cách tự lập, khó khăn lớn nhất từng gặp đó là không giải được đề toán.
Là học trò ngoan trong mắt thầy cô, học bá trong mắt bạn bè, đoá hoa cao lãnh trong mắt bạn cùng phòng.

Cô không có bạn bè chân chính, vẻ ngoài đẹp, người cũng tốt, nhưng khi ở cùng bạn bè cùng trang lứa tựa hồ trời sinh sinh ra một cái màng ngăn cách không tên, cô là loài quý hiếm sống trên núi cao trùng điệp, là sự tồn tại chỉ có thể xem từ xa chứ không thể đến gần, vì vậy cho dù thái độ làm người cô tốt đến đâu, đối nhân xử thế ôn hòa, cũng không có một người bạn chân chính.

Đó là Lạc Trăn trước hai mốt tuổi, cũng là Lạc Trăn trước khi gặp Vân Phỉ Thời.

Sau khi vào giới giải trí, trong một môi trường lớn như vậy khí chất của cô đã mang lại cho cô một cuộc sống tương đối yên bình, và bởi vì Vân Phỉ Thời, cô gặp được Tùng Hề, cuối cùng cũng biết cảm giác có được một người chị em tốt là như thế nào.
Có thể cùng cô tán gẫu về những bí mật của phụ nữ, có thể làm tổn thương nhau, có thể thỏa thích ở trước mặt đối phương khóc lớn hay cười to, chia sẻ niềm vui sướng của tình yêu, cùng chung đam mê với thành công.

Cô học cách trở nên mềm mỏng, thưởng thức mùi vị khi có người để dựa vào, và hiểu được thì ra hai người trong lúc đó có thể dựa vào nhau gần như vậy.

Mà tất cả, đều đến từ anh, người đàn ông trước mặt cô.

Anh mang đến cho cô hơi ấm đã đánh mất nhiều năm, anh tốt như vậy, tốt như vậy...

Sự lạnh lùng trước đó bị dấy lên bởi hoài nghi có người đứng sau màn tác động nhằm vào mình được hơi ấm do anh mang lại dần dần bị xua tan.

Người đàn ông cúi người nâng mặt cô lên, lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại, đáy mắt lóe lên vẻ trân sủng: "Làm sao vậy?"
"Đừng... " Lạc Trăn nâng tay ôm lấy cổ anh đè xuống phía mình: "Đang suy nghĩ... sao anh lại đẹp trai như vậy?" Từng bước tới gần làn môi mỏng màu hồng với những đường nét rõ ràng kia.

"Ừ" Vân Phỉ Thời biết lắng nghe: "May mà anh đẹp trai." Nếu không cô thực sự sẽ chướng mắt anh.

Nhìn khuôn mặt có ý đồ gây rối đang chậm rãi lại gần, biểu tình trên mặt Vân Phỉ Thời khôi phục lại vẻ tựa tiếu phi tiếu vừa nãy, mắt thấy đối phương sắp chạm vào, anh hơi quay mặt đi, nụ hôn rơi xuống một bên.

Lạc Trăn không hài lòng, không nể mặt lầm bầm: "Đáng ghét!"

Anh không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, nụ cười chứa đầy sủng nịch nhìn cô: "Vậy cho em làm lại một lần nữa"

Lạc Trăn bỗng nhiên muốn kiêu căng một lúc, dù sao cô cũng tập mãi thành thói quen. Vì thế cô quyết đoán buông tay ra bỏ đi. Dép lê giẫm lạch cạch chạy lên lầu, vừa đi vừa nói: "Nói chuyện thật độc ác"
"Tối hôm nay anh ngủ ở phòng khách cho em, hừ!"

Vân Phỉ Thời nhìn bóng dáng đang lên lầu của cô, ý cười trong mắt gần như tràn ra ngoài. Anh sờ sờ mũi nghĩ, cũng tốt, ngày mai phải rời giường sớm để ra sân bay, đêm nay quả thật phải ngủ đầy đủ, vậy không lại gần cô, miễn cho đến lúc đó lau súng cướp cò không kiềm chế được.

Tới buổi tối, Lạc Trăn vẫn đang chờ Vân Phỉ Thời đến dỗ trơ mắt nhìn người đàn ông đáng ghét kia vào phòng khách! Vào phòng khách! Phòng khách! Phòng khách! Phòng...!

Lạc Trăn sắp bị tức chết!

Làm sao lại có người đáng ghét như vậy chú!

Nuông chiều đâu? Dung túng đâu?

Nhưng mà... cô tuyệt đối! Không ! Phục!

Khụ khụ, em gái mới vừa nãy nói rằng đã học được cách mềm mỏng một giây sau đã tự vả mặt bốp bốp, thật sự là bị nuông chiều ra.
Cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, Lạc Trăn tâm tính thiện lương.

A a a vậy mà không đến dỗ cô! Bạn gái tức giận chẳng lẽ không dỗ sao? Cho dù là cố ý cũng phải nên chiều chuộng chứ! Cho dù là bạn gái cố tình gây sự cũng nhất định là do bạn trai ngăn cản không tốt nên bạn gái mới cố tình gây sự! Dù sao mặc kệ như thế nào đều là lỗi của anh! Anh làm sao có thể mặc kệ cô khóc ngất trong nhà vệ sinh được.

Rối rắm nội tâm nửa ngày cuối cùng Lạc Trăn quyết định cô phải thực sự tức giận! Lần này không phải diễn!

Ngủ!

Mặc dù ngủ không được...

Dưới ngọn đèn tường được điều chỉnh độ sáng ở mức thấp nhất, cô gái xinh đẹp lấy chăn bọc bản thân cao thấp trừ bỏ đầu ở bên ngoài còn lại đều bọc kín kẻ, mặc dù là thời tiết tháng mười, bên ngoài nhiệt độ đang hạ xuống, nhưng ở trong phòng hệ thống điều hòa thông sưởi giữ ấm đều rất đầy đủ, cô ngược lại cũng không chê nóng.
Vân Phỉ Thời nhẹ nhàng đẩy chăn ra, cô gái nhỏ chợt mở mắt, không có giận giữ như tưởng tượng, mà là một đôi mắt ngập nước nhìn anh, môi cô ngập ngừng nửa ngày mới bật ra vài từ đáng thương: "Anh không đến dỗ em."

"Bây giờ anh đến đây." Tim Vân Phỉ Thời gần như nhũn ra, anh chui vào trong chăn ôm cô gái nhỏ vào trong lòng mình từng chút từng chút vuốt tóc cô.

"Em quyết định sẽ giận và chiến tranh lạnh với anh!" Cô gái nhỏ tiếp tục lên án, lại không muốn rời xa lồng ngực anh, hơn nữa còn ngoan ngoãn dựa gần lại một chút.

Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.

Vân Phỉ Thời ừ một tiếng, thành khẩn nói: "Anh sai rồi, anh đến để xin lỗi em."

Thiếu chút nữa cô đã buột miệng tha thứ cho anh, Lạc Trăn nghĩ như vậy vẫn quá tiện nghi cho anh, vì thế tiếp tục đáng thương nói: "Em bị anh làm cho tức chết rồi!" Lời nói với anh vẫn giống với lúc kết thúc lần giận dỗi trước.
Vân Phỉ Thời bật cười, ngoài trừ dỗ dành và nuông chiều còn có thể làm gì: "Ừ, anh sai rồi."

"Em tủi thân muốn chết!"

"Là anh không tốt."

"Ngay cả giấc ngủ của em cũng không tốt!"

"Anh ngủ với em."

Cũng không kém nhiều lắm, ở giới hạn dung túng cuối cùng, tâm Lạc Trăn rốt cục cũng bình tĩnh, vì thế túm lấy anh bắt đầu khởi binh vấn tội: "Vậy anh đã biết mình sai ở đâu chưa?"

"Không nên ủy khuất em, không nên làm cho em không vui, không nên khiến cho em muốn chiến tranh lạnh với anh, không nên để em ngủ một mình..."

Nghe anh nói một đống "Không nên", thái độ nhận sai cũng rất thành khẩn: "Hừ, coi như anh thành thật!" Lạc đại gia vung tay lên, tạm thời bỏ qua cho anh: "Tạm thời tha thứ anh, ghi tội một lần."

Vân Phỉ Thời thành thật đáp ứng, rũ mắt nhìn cô: "Cho nên..." anh cười đến ý vị thâm trường (ý vị sâu xa): "Cho em hôn." Nói xong, liền đem miệng mình thoải mái công hiến ra ngoài.
Trời ạ, mỹ sắc trước mặt, làm sao có thể không cần! ! !

Không phải quân ta sức chiến đấu quá yếu, mà là giá trị nhan sắc của quân địch quá phạm quy!

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.