Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 20: Bữa tiệc



Edit: huyentrangpcy

Chuyện sau này, sau mấy ngày nhàn nhã ở nhà thì Lạc Trăn cũng đã nhận được thông báo của công ty, cô thành công đánh bại đối thủ cùng casting, trở thành nữ phụ số hai trong phim của Trương đạo diễn.

Tuy rằng không phải vai chính, nhưng dựa vào thực lực mà nhận được được vai diễn dưới ánh mắt của vị đạo diễn xảo quyệt này, Lạc Trăn cảm thấy năng lực của mình được công nhận, tâm trạng tốt cũng ngon miệng hơn, sau đó phát hiện..... Bản thân tăng mấy cân

Ai nói ăn sẽ không mập chứ?

Nhìn con số trên cân điện tử, Lạc Trăn ưu phiền than một tiếng, sau đó chạy đến thư phòng quấy rầy đầu bếp chính Vân tiên sinh.

"Nam thần tối nay em có thể không ăn cơm không?"

Vân Phỉ Thời đang nhìn máy tính, đeo cái kính chống ánh sáng xanh, nhìn anh đeo kính trông vô cùng giống người ôn nhu nhã nhặn, đặc biệt là gương mặt kia, bất luận là thời khắc nào đều đẹp không góc chết.


Ngay cả liếc nhìn anh cũng chưa liếc, trực tiếp từ chối dứt khoát: "Không thể." Biểu tình nhìn máy tính vẫn chăm chú như cũ.

Lạc Trăn ủy khuất đứng nghịch ngón tay một lát, sau đó đành chấp nhận mà đi phòng tập thể hình tập Yoga.

Tập luyện nửa giờ, cả người Lạc Trăn mệt mỏi nằm trên thảm, Vân Phỉ Thời cũng vừa hay hết bận, ra khỏi phòng đi tìm cô, cuối cùng cũng tìm thấy cô ở phòng tập thể hình.

Lạc Trăn đang nằm bò trên thảm, thì cảm giác lưng của mình bị nhấc lên, cô theo cỗ lực đạo đó mà ngồi dậy, vừa mới ngồi dậy, liền nghe thấy nam thần lên tiếng: "Nghe nói em muốn tuyệt thực?"

Lạc Trăn trầm mặc vài giây, nhỏ giọng nói: "Lúc anh đọc sách lúc đọc giải thích có phải quá tiêu chuẩn hay không?"

Vân Phỉ Thời không mặn không nhạt mà chậc một tiếng, Lạc Trăn lập tức thay đổi đổi thành gương mặt tươi cười, "Nam thần anh đeo mắt kính thật soái!"


Nam thần hơi tối: "Trước kia em chưa từng thấy sao?"

Lạc Trăn: "Mỗi lần đeo lần sau đều đẹp hơn lần trước!"

Vân Phỉ Thời khó có khi gật đầu tán thành, sau đó trực tiếp ngồi xuống thảm ôm cô vào trong ngực, cũng không quên vươn ngón trỏ đẩy kính lên, ánh sáng nhàn nhạt của kính càng làm nổi bật ý cười ẩn sâu trong mắt, anh nghiêm túc mở miệng: "Bây giờ, Lạc tiểu thư, chúng ta nói một chút về việc em không ăn bữa tối."

Mặt hai người dựa sát vào nhau, Lạc Trăn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú không tì vết, rất muốn bỏ kính của anh xuống hung hăng hôn một cái, nhưng lại luyến tiếc bộ dạng ôn nhu nhã nhặn lúc này của anh.

Trong lòng đấu tranh kịch liệt, đại não Lạc Trăn dường như không có tinh thần quản miệng, vì thế chưa nghĩ đã nói ra một câu:

"Không ăn bữa tối thì ăn anh không được sao?"


Đối mắt phượng hẹp dài như thấu minh kính xẹt qua tia nguy hiểm, khóe miệng cũng vừa hay gợi lên một độ cong hoàn mỹ, không đợi Lạc Trăn phản ứng lại, Vân Phỉ Thời đã mở miệng, lúc này này quyết đoán hệt như lúc ở thư phòng: "Có thể."

Lúc sau...

Lạc Trăn lúc bị ôm ra từ phòng tập thể hình, hơn nữa cô cũng không thực sự không còn sức lực đi ăn tối, nhưng nếu trời cao cho cô một cơ hội trở lại, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn bữa tối.

# bữa tối dẫn đến huyết án #

# tôi chỉ tiện miệng nói muốn giảm béo #

# nam thần đeo kính mắt khi vận động phá lệ trở thành kẻ mặt người dạ thú#

Câu chuyện này cho chúng ta biết một câu thành ngữ: Họa từ miệng mà ra.



Vai phụ Trương Quân tháng một năm sau sẽ khởi quay, bây giờ đang là tháng 11, Lạc Trăn cũng đã nhận được kịch bản bên kia gửi đến.
Đây là một bộ phim chủ yếu về nhân vật nam, tuyến tình cảm với nhân vật nữ cũng không phải là trọng yếu, tuy rằng Lạc Trăn chỉ diễn vai nữ phụ số 2, nhưng mà so với nữ chính, thì đất diễn nhiều hơn một chút, cũng quan trọng hơn, so với hình tượng đầy nam tính của nhân vật, hình tượng nữ tính phải ít hơn một chút.

Tùng Hề biết tính tình Lạc Trăn, ung thư lười thời kỳ cuối, hơn nữa cũng cuối năm rồi, càng không muốn chạy đi chạy nơi lạnh giá kia, cho nên mỗi lần đến khoảng thời gian đầu năm cô ấy cũng không sắp xếp nhiều việc cho cô, trừ bỏ làm khách mời tham gia cho một chương trình talk show trên TV, cô có thể giành nhiều thời gian chuẩn bị cho phim mới.

Có lẽ cũng đúng bởi vì nguyên nhân khiến Lạc Trăn không quá nổi tiếng chính là do lười nhận việc, cho nên dù có một gương mặt hại nước hại dân, vẫn không thể đứng trong hàng ngũ những người nổi tiếng.
Nghĩ lại cũng rất xin lỗi Tùng Hề, Tùng hề tiếp nhận công việc hành chính là vì muốn làm ra một thành tích gì đó, nào biết cô chính là biến số, tính toán đâu ra đấy, Lạc Trăn kí hợp đồng với Hoa Ngu còn chưa đến hai năm, thời gian còn dài, cô vẫn không ngừng nỗ lực, nỗ lực để không cô phụ sự kỳ vọng của Tùng Hề.

Cho nên trước khi đi quay, Lạc Trăn định ở nhà nghiên cứu kĩ kịch bản, hiểu rõ nhân vật này, dù là nữ phụ số 2, tốt xấu gì cũng đã phải chiến thắng nhiều người mới cướp được miếng bánh thơm ngon này.

Hơn nữa...... Lạc Trăn lén lút nghĩ, nam chính cư nhiên là Phó Thừa Y! Mà nữ phụ số 2 này chính là vợ chính thức của nam chính! Hơn một nửa cảnh diễn là diễn cùng Phó ảnh đế, diễn cùng ảnh để rất áp lực đó không muốn không muốn, nếu cô tiếp tục ăn no chờ kéo chân đoàn phim, nhất định sẽ bị đạo diễn và Phó ảnh đế cùng dắt tay kéo cô ra khỏi đoàn phim đó!
Kiên quyết không thể làm mất mặt trước mặt lão thần truyền kỳ thế hệ trước trong giới được.

Trong lòng ôm nhiều ý tưởng, mấy ngày gần đây Lạc Trăn thật sự nghiêm túc bế quan "Tu Luyện", ngay cả nam thần sắc đẹp ở phía trước cũng như Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Vân Phỉ Thời hiếm khi thấy bộ dạng nghiêm túc nỗ lực này của Lạc Trăn, không khỏi thưởng thức thêm mấy ngày, sau đó rốt cuộc cũng không chịu đựng được cô "Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn", xách cô ra cửa ăn cơm.

Ngồi trên xe, Lạc Trăn rốt cuộc cũng an phận, thực ra cô còn muốn cầm kịch bản lên xe xem, nhưng bị ánh mắt của Vân Phỉ Thời ngăn lại.

Cũng vì lần trước Lạc Trăn bị giáo huấn, nên Vân Phỉ Thời không tự mình lái xe nữa, mà để tài xế đưa đón, cũng vì ngồi ở phía trước quá bắt mắt, nên tin tức của Lạc Trăn mới bị lộ ra ngoài, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý ngồi phía trước nữa.
Không phải chưa nghĩ tới việc công khai thân phận, chỉ là Lạc Trăn cũng không tính ở trong giới này lâu, về sau hai người họ còn có công việc của mình, nếu đã không lâu dài, thì vì cái gì phải trở thành đề tài trên bàn trà của kẻ khác chúr.

Mấy ngày nay Lạc Trăn đều xem kịch bản đến choáng váng, nếu nam thần lấy lý do ra ngoài cho khuây khỏa, cô mới yên tâm tiếp nhận. Dọc đường đều ngoan ngoãn dựa vào người Vân Phỉ Thời nghịch cúc tay áo anh, kiểu dáng trắng đen đơn giản nhưng rất khoa trương, cảm xúc cũng trơn nhẵn tinh tế, chỉ là Lạc Trăn có vẻ hơi nghiện vuốt ve lòng bàn tay anh rồi.

Vân Phỉ Thời thấy thế, cố ý thu tay lại không cho cô nghịch, Lạc Trăn bất mãn ngẩng đầu nhìn, môi nhỏ hơi chu lên mày cau lại, khiến lòng anh hơi rạo rực, cúi thấp đầu chạm vào cặp môi hồng nhuận căng mặng kia, cô gái nhỏ còn ngượng ngùng giấu mặt vào trong lồng ngực anh, thuận tiện lên án: "Anh câu dẫn em!"
"Sao, có ý kiến gì sao?" Vân Phỉ Thời thẳng thắn thừa nhận.

ở dưới cổ truyền đến tiếng cười rầu rĩ, thỏa mãn mà mừng thầm, " .... Không có!"

May mắn là ghế lái và vách ngăn đằng sau đã được nâng lên, nếu không tài xế nhất định sẽ bị ăn cơm chó đến mù mắt.

Lúc cùng Vân Phỉ Thời tiến vào phòng bao của một nhà hàng xa hoa ven bờ sông, cả người Lạc Trăn đều ngốc.

Ai tới nói cho cô biết, vì sao mà lão thần truyền kỳ trong giới giải trí Phó ảnh đế Phó Thừa Y ngồi bên trong mang theo vẻ mặt lười biếng tùy ý nhìn người vào cửa được không?

Ai tới nói cho cô biết, vì sao cậu minh tinh người mẫu thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí bát quái của Bắc Kinh lại ở đây?

Tuy rằng Vân Phỉ Thời không kiêng dè gì mang theo cô đi tham gia các buổi tiệc tư nhân, nhưng trong quá khứ đội hình...... Nói thế nào nhỉ? Những khách mời trước kia cũng chỉ là những người xuất hiện trên tạp chí hoặc trên những trang báo kinh tế, hoặc người không ai biết, nhưng mà nhìn vào phong thái lời nói đều biết người ta chỉ cần chớp mắt vài cái, thì bất động sản và ngành ăn uống có thể rung chuyển ba lần.
Nhưng mà đội hình tối nay....... Thực sự ngoài ý muốn

Trong phòng bao to như vậy, mà chỉ có 4 5 người, trừ Phó ảnh đế, Hoa thiếu Bắc Kinh, người còn lại, Lạc Trăn không biết thân phận.

Người khác còn được, hai người kia vừa thấy Vân Phỉ Thời bên cạnh Lạc Trăn, trên mặt đều có chút khϊếp sợ, Phó Thừa Y cũng không ngoại lệ, anh ấy còn chưa nói lời nào, vị thiếu gia kia đã kinh ngạc trực tiếp mở miệng hỏi Vân Phỉ Thời: "Thâm tàng bất lộ nha!"

Vân Phỉ Thời ngược lại nhướng mày không đáp lại, nắm tay Lạc Trăn tùy tiện ngồi xuống chỗ trống, anh thì không sao cả, Lạc Trăn lại không quên lễ phép gật đầu chào hỏi với mấy vị đang ngồi, ánh mắt nhìn chuyển sang Phó Thừa Y giọng điệu trang nghiêm, ngữ khí cung kính: "Tiền bối, chào ngài ạ!"

Tưởng Gia Mậu, cũng chính là vị Hoa thiếu kinh thành kia lập tức gào to: "Tại sao cùng ở một chỗ anh ta được gọi là tiền bối, còn với chúng tôi chỉ gật đầu vậy?"
Nghe thì ngữ khí của anh ta cũng không phải có ác ý, Lạc Trăn đang định quay lại, thì Vân Phỉ Thời đã lạnh lùng liếc anh ta một cái, Tưởng đại thiếu ngay lập tức thành bộ dạng cà lơ cà phớt trên mặt nở nụ cười: "Gọi Lạc tiểu thưa như thế nào cũng không nên! Xin chào Lạc tiểu thư, chắc hẳn không cần tôi giới thiệu cô cũng biết tôi là ai, ngoài ra, tôi là fan nhan sắc của cô!"

Cuối cầu anh ta nói rất trịnh trọng, làm Lạc Trăn cũng sắp tin vào điều đó rồi.

Trên thực tế, Tưởng Gia Mậu xác thật thực rất thích mỹ nữ, đương nhiên anh ta biết Lạc Trăn được xưng là "Đệ nhất mỹ nhân giới giải trí". Nhưng mà, những người xuất thân thế gia đều có một cỗ kiêu ngạo, dù bên ngoài có trăng hoa, cũng khinh thường chủ động tiếp cận, thông thường đều là người khác dán lên. Hơn nữa Lạc Trăn từ lúc bước chân vào giới giải trí đã có Vân Phỉ Thời che chở, đương nhiên không liên quan gì đến Tưởng đại thiếu gia nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Không nghĩ tới không nghĩ tới, nữ thần thế mà là hoa đã có chủ rồi! Anh ta dùng mắt liếc nhìn Vân Phỉ Thời, trong lòng thở dài, ai, tuy rằng không muốn thừa nhận bề ngoài gia thế ưu tú hơn anh ta, nhưng vẫn không muốn đối mặt với sự thật.

Không tưởng tượng được nữ thần cũng là nhan cẩu ha hả a!

Ngoài ra cử chỉ của ba người khác đều rất khéo léo, đương nhiên là do hưởng sự giáo dục tốt đẹp, Lạc Trăn vừa ngồi xuống, bọn họ liền tự giác giới thiệu mình với cô, nhìn dáng vẻ những người ở đây thì có vẻ Vân Phỉ Thời là người cầm đầu.

Ngoại trừ Phó Thừa Y, trừ lúc thấy Lạc Trăn vào cửa lộ ra vẻ khϊếp sợ, trên mặt rất nhanh đã khôi phục vẻ lười biếng lúc đầu, ở trong bữa tiệc gần như không nói lời nào, nhưng có người nói đều sẽ kiên nhẫn nghe, làm người ta cảm thấy rất thoải mái, huống hồ anh ấy vẫn là người lớn tuổi nhất trong đây.
Theo tư liệu trên mạng, thiên vương cũng đã gần 40. Trong lòng Lạc Trăn nghĩ.

Còn lại ba người, một người đeo chiếc kính màu vàng tây trang mặc trên người có chút cẩu thả, khuôn mặt anh tuấn trước sau đều lạnh lùng như một tên là Hàn Phong, một người tuy rằng ăn mặc khá tùy tiện nhưng vẫn hiện ra hơi thở nho nhã tên là Tư Hách, còn một người ăn mặc chỉnh chu làn da ngăm đen trên mặt luôn thể hiện sự nghiêm túc tên là Nghiêm Lực Sâm.

Bọn họ đều giới thiệu ngắn gọn nói thẳng tên mình ra, ngoài ra không nói gì thêm.

Sau khi mọi người giới thiệu bản thân xong, đến lượt Vân Phỉ Thời, anh còn chưa chính thức giới thiệu lạc Trăn cho mọi người. Lúc này chỉ thấy mọi người đem ánh mắt tập trung lên người hai người, ngay cả nam nhân mặc tây trang vẻ mặt lãnh đạm cũng không ngoại lệ, tuy rằng Lạc Trăn bị nhiều người nhìn cũng quen nhưng lần này vẫn có chút...... Ngượng ngùng.
Loại ánh mắt nồng nhiệt này giống như cảm giác gặp gia trưởng a!

"Vị hôn thê của tôi, Lạc Trăn."

Phó Thừa Y nhướng mày, khóe miệng hơi cong, nhưng cũng chưa nói gì.

Tưởng Gia Mậu rất thành thật gọi một tiếng chị dâu, đột nhiên cảm thấy ánh mắt Vân Phỉ Thời khi nhìn anh ta ấm áp hơn nhiều!

--------------------

Editor:

Helu mọi người. Mình đã quay lại rồi 

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.