Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 28: Phim trường



Edit: huyentrangpcy

Lạc Trăn không nghĩ đến sẽ gặp lại Sandy ở trường quay , hơn nữa còn là Sandy cùng Lưu Giai Dĩnh xuất hiện cùng một lúc.

Lưu Giai Dĩnh người này đã quá lâu không xuất hiện, đại khái là mọi người đã quên còn có nhân vật như này, ban đầu khi thử vai nữ số hai của , đối với Lạc Trăn rất là kiêu ngạo khinh thường, nhưng cuối cùng vẫn bị trượt. Bây giờ xuất hiện ở tổ kịch, tám phần là nhìn trúng vai khác.

Vai Trần A Kiều mà Lạc Trăn diễn trong phim cơ bản là bộ dáng động vật giống cái uy phong tám hướng không ai bì nổi, cho nên có thể xuất hiện cùng một phân cảnh với cô ngoại trừ công chúa Quán Đào cô ruột của Hán Vũ Đế, chính là Vệ Tử Phu, mấy diễn viên nữ khác hầu như không có cảnh đối diễn với cô.

Trinh thám Oánh Oánh lúc này đã có có đất để diễn, đứng cạnh Lạc Trăn tận tâm tận trách giải thích với cô: "Nhân vật mà Lưu Giai Dĩnh diễn là một cơ thϊếp của Hán Vũ Đế, cảnh diễn không nhiều, cô ta là con gái của lão tổng truyền thông Giai Nhuận, người mà công ty nâng đỡ! Trước đây còn tranh vai nữ số hai với chị Trần, nhưng tôi nghe nói diễn xuất quá tệ, đạo diễn không hề để ý đến cô ta, Giai Nhuận đầu tư không ít tiền mới nhét được cô ta vào, nhưng vẫn chỉ là một vai không có lời kịch... ..


"Còn về Sandy à, hình như nói là không biết lý do gì sau khi rời khỏi Hoa Ngu, vốn phải là miếng bánh ngon trăm người tranh giành nhưng lại chẳng có mấy nhà dám ném cành ôliu, cuối cùng được lão tổng Giai Nhuận dùng số tiền lớn mời về, bây giờ chắc là được mời về hầu hạ cô tiểu thư này... ..."

Oánh Oánh lải nhải không ngừng phổ cập cho Lạc Trăn, Lạc Trăn chỉ quét mắt qua bên đấy mấy cái, không có biểu tình gì, thu ánh mắt về tiếp tục xem kịch bản.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, có đôi khi ta không muốn phạm người, người lại cứ thích phạm ta.

Lưu Giai Dĩnh chính là một tài năng xuất chúng trong đó.

Khi cô ta đến đã chào hỏi đạo diễn trước, Trương Quân sắc mặt lạnh nhạt, đáp mấy câu đã cho xong chuyện.

Sau đó ánh mắt Lưu Giai Dĩnh nhắm thẳng về Phó Thừa Y, cho dù Phó Thừa Y ngay cả gương mặt tươi cười cũng không cho cô ta, cô ta lấy lòng cả buổi cũng cảm thấy không thú vị, nhìn bốn phía đều là diễn viên kỳ cựu, nếu không thì chính là mấy diễn viên nhỏ không thủ vị, chỉ có Lạc Trăn có thể chọc một chút, thế là quyết đoán di chuyển mục tiêu.


"Xin chào!" Vừa đi đến, Lưu Giai Dĩnh đã "thân thiện" giơ tay về phía Lạc Trăn, Lạc Trăn ngồi trên ghế gập không động đậy, chỉ giơ tay lễ phép bắt tay cô ta sau đó liền lập tức buông ra.

Lưu Giai Dĩnh cũng không tức giận, ngồi xuống chiếc ghế gập bên cạnh Lạc Trăn, hơi nghiêng người vào sát cô, làm ra bộ dáng rất thân thiết, trên mặt mang nụ cười vui vẻ nhỏ giọng nói: "Cô ngủ với mấy người mới vào được tổ phim vậy?"

Sắc mặt Lạc Trăn lập tức lạnh xuống, ngay cả Oánh Oánh bên cạnh cũng một mặt kinh ngạc không thôi, vãi chưởng đây đúng là tìm đường chết mà!

Lạc Trăn đỡ cằm cười với Lưu Giai Dĩnh, nụ cười vô cùng dịu dàng, "Cô đoán xem!" hỏi vặn lại xong lại cảm thấy chưa đủ, thế là tiếp tục cười nói: "Tôi còn có thể ngủ thêm nữa đó, ngủ đến đuổi cô ra khỏi đoàn phim luôn đó!"


Hihihihi, hay là cô về ngủ một tối với nam thần, mua luôn cả đoàn phim thì sao nhỉ!

Lưu Giai Văn không chọc được Lạc Trăn ngược lại cô vân đạm phong khinh còn có tâm tình cùng mình đấu mồm, có chút không vui, người trẻ tuổi, cái gì cũng thích viết lên mặt, lập tức trừng mắt, "Cô có bản lĩnh này không?"

"Không bằng chúng ta thử xem?" Lạc Trăn phát hiện bản thân càng ngày càng to gan rồi, trước đây cứ cho là gặp phải mấy người cố ý bới móc, cho dù địa vị dù lớn hay nhỏ, cô đều chỉ cười cho qua không thèm để ý, giờ đây thì sao, trước mặt Lưu Giai Dĩnh vậy mà có thể không màng hậu quả phản bác đối đầu.

Chậc chậc chậc, bị nam thần nuôi hư rồi mà!

"Giai Dĩnh, đi thử trang phục đi!" Sandy lúc này đi qua nhìn Lạc Trăn một cái, liền đem lời muốn nói của Lưu Giai Dĩnh ngăn lại, Lưu Giai Dĩnh hậm hực chừng Lạc Trăn một cái, dẫn theo tiểu trợ lý vâng vâng dạ dạ đi phòng thử trang phục.
Sandy lại không rời đi theo.

Cô ta đánh giá Lạc Trăn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt có chút khắc nghiệt thậm chí vô lễ, ngữ khí cũng rất nghiền ngẫm, "Bây giờ đúng thật là có chút bộ dáng của diễn viên rồi đó."

Lạc Trăn không muốn nói chuyện cùng Sandy lắm, sự nghiêm khắc cay nghiệt của cô ta trước đây cô có thể bỏ qua, loại nghiêm khắc đó cũng là một chuyện tốt, nhưng sau này, Lạc Trăn quả thực không hiểu, bản thân cùng Sandy cuối cùng đã có thù hận gì mà cần cô ta bỏ nhiều sức lực như vậy để chỉnh cô.

Đúng vậy, chỉnh cô, hắt nước bẩn trước đây, vậy mà lại là kiệt tác của vị quản lý tiền nhiệm này.

Sau khi Vân Phỉ Thời điều tra ra kết quả đã lập tức nói chuyện này với Hạ Phùng Trạch, Hạ Phùng Trạch đã đuổi việc Sandy, nhưng nhìn tình cảm nhiều năm Sandy đã hy sinh không ít tâm huyết cho Hoa Ngu, anh ta giữ lại mặt mũi cho cô ta, đê cô ta chủ động nộp đơn từ chức.
Hạ Phùng Trạch trọng tình nghĩa không muốn làm quá quyết tuyệt, cho dù người Sandy chọc phải là Lạc Trăn, là người trên đầu quả tim của Vân Phỉ Thời, dưới sự gây áp lực của Vân Phỉ Thời, người đứng đầu trong giới cũng không thể không chịu thua, không dám nhận Sandy nữa. Riêng Giai Nhuận ra bài không theo lẽ thường, danh tiếng ở trong giới vẫn không ra gì, tự làm theo ý mình, đem cục vàng sắp phai màu này đào qua, cũng không biết còn có thể để cô ta phát sáng được bao lâu.

Lạc Trăn không hề muốn nhiều lời cùng Sandy, không muốn làm như không có chuyện gì cười nói hàn huyện với cô ta, càng không muốn đối đầu với cô ta trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Sandy đứng im giống như bị đóng đinh trên đất vậy, đứng đó nhìn chằm chằm Lạc Trăn không động đậy.

Loại thời khắc này, đại ảnh đế mà Vân Phỉ Thời tự mình dặn dò không thể không lên sân khấu nữa, anh ta kéo theo một bộ trang phục diễn nặng nề đi qua, nhìn cũng không nhìn Sandy mà chỉ mang vẻ mặt ôn hòa nhìn Lạc Trăn, "Lạc Trăn, chúng ta cùng đối diễn đi."
Lạc Trăn biết nghe lời phải quay người đi theo ảnh để đối diễn.

Mặc dù chuyện phát sinh bên này làm một số người nghiêng mắt, nhưng giọng nói của hai người không lớn cho nên cũng không nghe được gì, nếu không ngày mai đầu đề trang giải trí chính là "Quản lý cũ soi mói Lạc Trăn, ảnh đế anh hùng cứu mỹ nhân" rồi.

"Nhìn không ra, địa vị cô không lớn mà kẻ thù không ít nhỉ!" Lạc Trần đi theo Phó Thừa Y vào phòng nghỉ ngơi, đại ảnh đế liền nhịn không được châm biếm một câu, một chút cũng không giống nam thần một thời cao lãnh cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Trong phòng nghỉ ngơi còn có các nhân viên công tác khác, đều là đoàn đội của Phó Thừa Y, cũng không sơ người khác nói lời ong tiếng ve, Lạc Trăn túy ý nhìn bốn phía xung quanh, cũng thật lớn, lớn hơn rất nhiều so với căn phòng nghỉ ngơi nho nhỏ mà đoàn phim sắp xếp cho cô.
Lạc Trăn không muốn đấu võ mồm với anh ta, chọn một cái ghế ngồi xuống, cầm kịch bản lên, ngữ khí vô cùng công thức hóa, "Đối diễn chỗ nào?"

Phó Thừa Y chậc một tiếng, không vui bằng buổi tối hôm đó chút nào, anh ta cũng không còn tâm tư trêu chọc nữa, thỏ con nóng cũng sẽ cắn người, lỡ như Vân cao lãnh biết được anh ta ở trường quay bắt nạt vợ anh, vốn lưu động nửa năm đầu của công ty chắc sẽ giảm mất... ...

Nghĩ thôi đã thấy đáng thương, anh ta đường đường là đại ảnh đế, tiền nói ít cũng tám con số, nhưng phần lớn đều là dùng để duy trì phòng làm việc kinh doanh, một phần cần chú trọng vào chất lượng cuộc sống, phần còn lại đều dùng vào đầu tư tài chính.

Mà để vận hàng một công ty, đặc biệt là công ty điện ảnh theo con đường quốc tế, số tiền này còn kém xa, anh ta còn phải dựa vào đứa cháu ruột này.
Nam thần tủi thân, nhưng nam thần không nói.

Khi lần nữa đi ra quay phim, Lưu Giai Dĩnh cùng Sandy vẫn chưa đi, Lưu Giai Dĩnh đến thử trang phục, lúc này đúng lúc vừa trang điểm xong thay trang phục.

Lạc Trăn coi như không nhìn thấy, nên như nào thì như thế.

Hai cảnh hôm nay, một là cảnh với Phó Thừa Y, một là cảnh với Trương Lâm.

Quan hệ giữa Trương Lâm cùng Sandy hình như không tồi, hai người vẫn luôn nói chuyện với nhau trong phòng nghỉ ngơi, lúc ăn cơm trưa còn kéo Sandy cùng đi, thuận tiện kéo theo tiểu bạch hoa Lưu Giai Dĩnh.

Cuối cùng, ba người ở đó cười cười nói nói, mà buổi chiều khi Lạc Trăn đối diễn với Trương Lâm, xảy ra chút vấn đề.

Cảnh này là "cảnh hành động" kịch liệt duy nhất giữa Trần Hoàng Hậu và Vệ Tử Phu, trong kịch bản Lạc trăn cần "Ức hϊếp" Trương Lâm, còn phát tát mặt gì đó.
Tiết mục cung đấu thường thấy.

"Ngẩng đầu lên." nữ tử cao ngạo mỹ lệ dưới sự vây quanh của một đám bộc nhân từ trên cao nhìn xuống nữ tử nhỏ nhắn yếu ớt trước mặt.

Nghe nói Vệ Tử Phu giỏi múa, cơ thể này cũng vô cùng thanh mảnh yểu điệu, nam nhân gần như đều thích nữ tử như này, Trần A Kiều nghĩ đến Lưu Triệt vì nữ tử yếu ớt thanh mảnh này một lần lại một lần lạnh nhạt bản thân, nổi nóng với bản thân thì sự tức giận trong lòng không ngừng dâng lên.

Đến khi nhìn thấy dung mạo nữ nhân yếu đuối điềm đạm đáng yêu lại dịu dàng, sự giận dữ trong lòng càng đạt đến đỉnh điểm, nàng quên hết tất cả lễ ghi giới quy đã được học từ nhỏ, mở mồm trách mắng: "Thứ hồ ly dụ dỗ người khác!" nàng bước một bước tiến vào gần, thân ảnh yếu đuối của nữ tử theo đó run rẩy rụt lại, nàng lạnh lùng hét một tiếng, "Hắn thích bộ dạng phế vật như tiện nhân ngươi sao?" 
"Con hát tiện dân, chẳng qua có vậy!"

Thấy nữ nhân nhỏ bé nằm trên đất run rẩy không ngừng, trong lòng Trần A Kiều có chút vui vẻ, nhiều hơn là sự thê lương, đột nhiên nhớ ra, nữ tử này đã có thai.

Dù cho trong lòng có oán có hận đi chăng nữa, nàng cùng sẽ không muốn vì nữ tử này mà lại nổi lên xung đột với trượng phu, thế là cố ép xuống sự buồn bã trong lòng, nhấc tay vừa định kêu người đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh nàng đã tranh mở miệng trước, trong ngữ khí đầy sự ngang ngược, "Vệ phu nhân thân mang long duệ, hoàng hậu đối với Vệ phu nhân như vậy, để phu nhân quỳ lâu không đứng dậy không sợ tổn thương long thai, điện hạ giáng tội sao?"

Trần A Kiều đột nhiên nổi giận, cung nữ sau lưng không đợi nàng mở miệng đã mở mồm trách mắng, tiểu cung nữ đó bị dọa một trận thì không dám nói gì nữa, sự phẫn nộ của Trần A Kiều không hề vì điều này mà bớt lại, nàng lạnh mắt nhìn, uy nghi hoàng hậu hiện ra, "Người đâu! Áp giải tiện tì này đến bộc phòng!"
Vệ Tử Phu kinh hãi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong hốc mắt dần dần tụ nước, nàng ta điềm đạm đáng yêu cầu xin Trần A Kiều: "Hoàng hậu, Diệu không cố ý, xin người bớt giận, thϊếp không sao... ...Hoàng hậu đừng trách tội muội ấy!" Diệu Nhi là tỷ muội tốt nhất khi nàng ta ở Phủ Bình Dương công chúa, khi Hoàng Đế đưa nàng ta vào cung, đã cho phép Diệu Nhi cùng vào hầu hạ, Diệu Nhi là tỷ muội duy nhất của nàng ta ở ở Vị Ương Cung to lớn này, bọn họ không thể lạc mất nhau.

Vệ Tử Phu liên tục thỉnh tội, Trần A Kiều lạnh mắt nhìn.

Như một đám bùn.

Bỗng nhiên, Trần A Kiều khom lưng, nắm cằm Vệ Tử Phu, móng tay đỏ tươi gần như hằn vào làn da non mềm, Vệ Tử Phu ăn đau nhưng lại không dám phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn.

"Ngươi chính là dựa vào dáng vẻ như này để có được sự thương hại của hắn sao?" Nàng nhìn thật sâu vào nữ tử gần trong gang tấc này, giống như muốn dùng ánh mắt đâm thủng nàng ta ta, ánh mắt đó mãnh liệt như một ngọn đuốc, suýt chút đem nữ tử trước mắt đốt thành tro bụi.
"Ba" Một tiếng, một cái tát vang lên trên gò má trắng nõn non mềm của Vệ tử Phu, đỏ hồng một mảng, hiển nhiên dùng không ít khí lực.

"Cắt!"

Cảnh này thuận lợi thông qua, tay Lạc Trăn đã sắp thoát lực luôn rồi.

Chỉ một cảnh như vậy, ít nhất cũng đã quay mười mấy lần.

Lúc vừa bắt đầu chỉ là mượn góc quay đánh giả, Trương Lâm cảm thấy không đủ chân thực, chủ động yêu cầu đánh thật, sau đó à đúng thật là đánh thật, nhưng Lạc Trăn không dám dùng sức quá nhiều, sợ đánh bị thương mặt cô ta, dù sao mặt của diễn viên chính là chiêu bài, trước đây quay mấy phim thần tượng yêu cầu không cao, mấy vai cô diễn cái gì mà nữ số hai ác độc đều là mượn góc quay, không cần đao thật súng thật, lúc này quả thực có chút băn khoăn.

Sau đó đạo diễn không hài lòng, được thôi đợi đến khi Lạc Trăn dùng sức rồi thì, không phải quần chúng diễn có vấn đề thì là cái máy đó chưa được tốt, đến cuối cùng quay qua được, Lạc Trăn đã đánh đến nửa mặt Trương Lâm có dấu tay luôn rồi,đạo diễn vừa hô cắt, cô liền xin lỗi Trương Lâm, sau khi Trương Lâm lắc đầu biểu thị không sao, Lạc Trăn mới yên tâm.
Quay đầu qua, Lưu Giai Dĩnh đứng ở xa mặc một thân Hán phục cười với cô, vẻ mặt như xem kịch hay.

Lạc Trăn cảm thấy cả người không khỏe.

--------------------



Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.