Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 33: Viên ngọc thô



Edit: huyentrangpcy

Thời tiết tháng hai càng ngày càng lạnh, thành phố điện ảnh cứ đứt quãng mà xuống mấy đợt tuyết ngầm, tuy đứt quãng nhưng không hề thưa thớt. Nguyên nhân chính là vì thời tiết, các đại cảnh không có cách nào quay được, đành phải quay những cảnh không quan trọng trước.

Cứ dây dưa như vậy, ở thành phố điện ảnh được nửa tháng, Lạc Trăn rốt cuộc cũng đã đến cảnh quay cuối cùng của cô trong , cũng là cảnh quay khó khăn nhất.

Điển lễ đại hôn Lưu Triệt đón dâu Trần A Kiều, lúc đó, hắn thân là Thái Tử, phong thái bất phàm, nàng xuất thân hào môn, cảnh xuân tươi đẹp.

Trang phục hôm nay của Phó Thừa Y so với mấy cảnh quay trước càng trẻ trung hơn, anh ấy vốn dĩ đã chăm sóc rất tốt, gần bốn mươi rồi mà làm người ta không nhìn ra tuổi tác, hơn nữa nhờ có trang điểm trang phục, lễ phục đỏ đen giao nhau, cả người trong nháy mắt trẻ lại mười tuổi.


So với Lưu Triệt tuổi trẻ khí thịnh trong nguyên tác không có gì khác nhau.

Lạc Trăn ở phòng hóa trang thay xong bộ hôn phục Hán triều màu đỏ nghe nói hao phí số tiền lớn chuyên môn chế tạo, nhân viên công tác đợi bên ngoài cơ hồ mỗi người đều hít hà một hơi.

"Giá trị nhan sắc quả nhiên mới là vương đạo! Diễn phục này tuy nói không long trọng bằng bộ lúc Vệ Tử Phu phong hậu kia, nhưng thắng ở hoa lệ minh diễm, màu sắc cũng tươi trẻ, mặc trên người Lạc Trăn, phảng phất thật sự nhìn thấy Trần A Kiều cao quý tái thế trong lịch sử!"

"Không sai không sai, tôi cảm thấy Lạc Trăn thật sự siêu đẹp! Mẹ kiếp điêu ngoa ương ngạnh Trần hoàng hậu so với yểu điệu tuyệt mỹ Vệ Tử Phu còn muốn đẹp hơn! Đạo diễn đến tột cùng nghĩ như thế nào!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Lạc Trăn vừa ra liền cố kỵ tay áo rộng rãi và làm váy phết đất của bộ hôn phục to rộng này, chỉ là một cái áo khoác mà phết đất ít nhất vài mét!


Chờ lát nữa đóng phim còn muốn ăn mặc nguyên bộ trang bị như vậy cộng thêm lên cầu thang, cô sợ bản thân quá mệt mà chết nửa đường......

Phó đạo diễn đã qua thông báo lập tức phải bắt đầu, mấy stylist vội vàng giúp Lạc Trần đội mũ phượng lên, búi tóc thời Hán triều cũng không trói buộc, đáng sợ chính là đoàn phim cũng phải tiêu một số tiền lớn để chế tạo trang sức, mũ phượng vàng ròng này hoa lệ lại tinh xảo, quả thực một giây có thể được đưa đi làm vật phẩm trang sức đem đi triển lãm.

Bị nhân viên công tác tầng tầng hộ vệ tới hiện trường quay phim, Lạc Trăn nhận về sự chú ý rất lớn, cố nén cái cổ bị đè đến khó chịu, Lạc Trăn cười cười cùng người xung quanh chào hỏi, may mùa đông này không có nhiều người không liên quan, hiện trường cơ bản đều là nhân viên công tác cùng diễn viên quần chúng.


Lạc Trăn bị một thân hoa phục ép tới đứng không thẳng nổi, bên kia là Phó Thừa Y mặc lễ phục đôi đầu đội mũ miện, đặc biệt đặc biệt bình tĩnh mà cùng đạo diễn nói chuyện phiếm.

Cô còn chú ý tới, hôm nay không có cảnh diễn của Trương Lâm, nhưng cô ta cũng tới, đang đứng bên cạnh Phó Thừa Y cùng đạo diễn nói chuyện.

Hơn nữa, còn có một người đàn ông đang đứng bên cạnh đạo diễn, còn muốn cao hơn Trương Quân, cơ hồ ngang hàng với Phó Thừa Y, mang kính râm cùng mũ lưỡi trai, mặc một cái áo khoác màu đen nhung, thấy không rõ là người nào.

Lạc Trần nghĩ tới đi chào hỏi, Trương Quân cùng Phó Thừa Y cơ hồ đồng thời thấy được cô, Trương Quân trung khí mười phần mà nói với cô: "Phó đạo diễn ông dẫn Lạc Trăn đi đi, chú ý đừng xảy ra vấn đề!"

Đoàn phim mỗi người đều xoa xoa đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, ai cũng bận rộn, Lạc Trăn trên người bọc quá dày, trên đầu lại nặng, lúc này thật ra không cảm thấy lạnh, liền mang tâm trạng muốn nghỉ ngơi, xa xa gật đầu mỉm cười xem như thăm hỏi qua, liền đi theo phó đạo diễn tìm vị trí.
Để quay được cảnh cửa chính cung điện ở đây, Lạc Trăn phải từ cầu thang bên ngoài đại điện đi thẳng đến đỉnh, lúc này người chỉ đạo lễ nghi liền đến dạy cô làm thế nào, chờ đến khi mọi thứ ổn thoả mới bắt đầu quay, cô đã mệt đến nổi đầy đầu đều là mồ hôi.

Dặm lại lớp trang điểm, đạo diễn kêu một tiếng, chính thức bắt đầu quay.

Phía dưới là điện tích rộng lớn, được vạn chúng nghiêm trang, Vị Ương Cung nguy nga xa hoa nghênh đón một hỷ sự long trọng.

Tường thành khuyết lâu bốn phía treo đầy lụa đỏ diễm lệ như lửa, binh lính cũng mặc giáp trụ màu đỏ, đứng nghiêm trang.

Thảm đỏ cực kỳ dài trải dài từ cổng thành cao lớn nguy nga đến sảnh chính của điện Vị Ương cung, dõi mắt nhìn lại, thảm một màu đỏ rực như lửa vô cùng chói mắt, bậc thang được trang trí bằng ren màu đỏ máu đặt ở đại điện cao vài cung nữ mặc đồ đỏ dìu một cô gái mặc đồ đỏ mặt mày xán lạn đi ra.
Nàng tựa như được sinh ra từ biển hoa hồng, giống như tiên nữ thiên đình không dính bụi trần bỗng nhiên giáng thế, trong đôi mắt lạnh lùng và cao ngạo, tất cả mọi thứ trên đời này đều không thể chứa được, không nhìn thấy việc khom lưng khụy gối này, cũng coi rẻ cái lễ nghi long trọng này.

Khuôn mặt nàng treo lên một mặt tươi cười vừa rực rỡ lại chuyên chú, trong nụ cười đó, trong ánh mắt đó, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt ngay khóe miệng kia, toàn bộ được kể cho tận cùng thiên giai, ánh mắt hắn tựa nhu hòa.

Trong mắt nàng chỉ có hắn.

Trong mắt hắn, lại không chỉ có một mình nàng.

Nàng đạp ngọn lửa đi đến, từng bước một đi đến trước mặt hắn, nguyện cùng hắn nắm tay đến bạc đầu.

Nàng nói: "Triệt Nhi, em cuối cùng cũng đã gả cho chàng!" Mang theo vui sướng cùng hờn dỗi.
Hắn cười: "A Kiều, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt." Sâu xa mà trịnh trọng.

Nhìn xem, nàng vui mừng bao nhiêu, hắn nhập vai bao nhiêu.

Khi lễ quan nhắc nhở, nàng nên hướng về phía Thái Tử ở trong điện hành lễ, nàng có chút sửng sốt, nhìn về phía hắn, hắn cũng nhìn nàng, mặt mày sắc bén mang theo vẻ ôn nhu, lại không có bác bỏ lời lễ quan nói.

Nàng có chút khó tin, chuyện khó tin này lại biến mất trong tíc tắc, nàng cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn lễ quan một cái, chậm rãi cúi đầu khom người: "Thái tử điện hạ thiên tuế!"

Thanh âm trong trẻo lại động lòng người.

Ngay lúc đó, Lưu Triệt bỗng nhiên giật mình với nữ nhân đang cúi đầu trước mặt, không thể tránh, nàng xinh đẹp lại hấp dẫn nam nhân nhất.

Nam nhân, tất cả những thứ khó chinh phục đều muốn chinh phục được, bao gồm cả nữ nhân.
Nhưng nàng đã bị thuần phục...

Phía sau mà hình, Trương Quân hài lòng gật gật đầu, người đàn ông đeo kính râm ngồi bên cạnh ông ấy cũng nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt: "Cũng không tệ lắm."

Trương Quân quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái, tự tin nói: "Cô gái này là một viên ngọc thô, đáng tiếc hai năm trước không gặp Bá Nhạc, nếu Huệ Dư ở độ tuổi của cô ấy thì chắc có lẽ cũng kém hơn vài phần!"

Với Huệ Hư là diễn viên bậc nhất siêu hàng đầu ở trong nước, không chỉ cầm nhiều giải thưởng ở trong nước, mà còn nhiều giải quan trọng ở nước ngoài, còn được đề cử hai giải Oscar, hiện giờ đang ở Hollywood hô mưa gọi gió.

So sánh Lạc Trăn với nhân vật tầm cỡ như vậy, có thể thấy được Trương Quân kỳ vọng ở cô cao như thế nào.

Người đàn ông đeo kính râm nhàn nhạt cười, không có cách nào biết được thật tâm của anh ta: "Ngọc tốt người mài tốt, có ngọc tốt, không có thợ giỏi, thì không có gì đáng giá cả."
Trương Quân cân nhắc một hồi, hoài nghi nhìn về phía anh ta: "Nghe cậu nói lời này, là có chút ý tứ?"

Người nọ trầm tư một chút, nghiêm túc mà nhìn Trương Quân: "Thuận tiện, mang phim của cô gái này cho tôi xem thử, tốt hay tệ đều đem đến, tôi sẽ cân nhắc lại một chút."

Trương Quân hai mắt sáng ngời: "Được, đến lúc đó tôi sẽ nhờ trợ lý sao chép lại một bản cho cậu, thế nào, chuyến này không uổng công đi chứ?"

Người đàn ông mang kính râm cười cười, không tỏ ý kiến.

Những cảnh dài tốn thời gian và công sức hơn, sau khi quay xong lại quay bổ sung thêm mấy cảnh, toàn bộ cảnh quay của Lạc Trân cũng đóng máy suôn sẻ, để ăn mừng, cô đã đặt một phòng ở khách sạn, mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm.

Ahihi bảo bảo của tôi hiện tại cũng không phải là người giàu bình thường tiền nha!
Một bình hoa giàu có như vậy trong giới giải trí không nhiều lắm, Lạc Trăn mời cơm cả đoàn làm phim quá thường xuyên, thời gian dài cũng không phải không có lời đồn là cô gả vào nhà hào môn thế phiệt gì đó, nhưng biến mất cũng rất nhanh, không có một chút thông tin nào được lan truyền trên mạng truyền thông, đến hiện tại, không ai biết sự thật là do Lạc Trăn được gả vào nhà hào môn hay là Lạc Trăn vốn dĩ chính là bạch phú mỹ.

Buổi tối hình thức là buffet, nghệ sĩ và nhân viên công tác được sắp xếp hai phòng khác nhau, từng người nên cụng ly liền cụng ly, nên xã giao liền xã giao, ngược lại cũng rất náo nhiệt.



Trên đường đi vào toilet, lúc quay lại Lạc Trăn đột nhiên gặp được Trương Lâm trên hành lang, hơn nữa nhìn dáng vẻ, cô ta không phải ngẫu nhiên đi ngang qua, mà là đặc biệt ở chỗ này chờ cô.
Cô giả bộ ngơ ngác chào hỏi, chuẩn bị đi ngang qua nhau, Trương Lâm bỗng nhiên gọi cô lại: "Tôi đến đây để xin lỗi cô."

"Xin lỗi?" Lạc Trăn nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô ta, hơi hơi mỉm cười, "Chị Trương Lâm đã làm gì có lỗi với tôi sao?"

Trương Lâm tự giễu cười: "Cô không cần giải bộ ngu ngơ, sự việc kia trong lòng chúng ta đều biết rõ, tôi thừa nhận, tôi có ý giúp Sandy trút giận, cho nên mới cố ý nặng nay với cô, nhưng những việc sau đó không liên quan gì đến tôi."

Lạc Trăn hiểu rõ gật đầu: "Cho nên ý của chị là nói, tôi bị báo lá cải bêu xấu, còn chị chỉ là đồng lõa?"

Nghe ra Lạc Trăn trong giọng nói lạnh lẽo, Trương Lâm cũng mặt không biến sắc: "Không sai, tôi thừa nhận tôi có chỗ không đúng, nhưng mà......." Cô ta nhìn chằm chằm Lạc Trăn: "Tôi cũng không hối hận."
"...... Thì sao?"

Cô ta liếc mắt Lạc Trăn, giữ ánh mắt của mình: "Đứng trên lập trường là người từng trải nhắc nhở cô, làm người không cần quá đuổi cùng gϊếŧ tận, cô điều kiện tốt, có năng lực gả vào hào môn, cảnh tượng vô hạn, nhưng những ngày như vậy sẽ kéo dài được bao lâu? Chờ đến sau này tới tuổi già châu hoàng, những kẻ có tiền đó sẽ còn nhiều người để mắt đến cô sao? Mà hiện tại quá mức kiêu ngạo mang nợ về thân, Lạc Trăn tất cả sau này sẽ tìm đến cửa thôi."

Lạc Trăn chớp chớp mắt, cười vô hại: "Chị Trương Lâm, chi là nhắc nhở tôi trên lập trường là người được gả vào hào môn xong bị vứt bỏ? Hay là đứng trên lập trường của người mắc nợ trả nợ mà nhắc nhở tôi đây?"

Trương Lâm đột nhiên cả kinh, sắc mặt xanh trắng đan xen, cô ta nhìn về phía Lạc Trăn, ánh mắt tàn độc: "Lạc Trăn, tôi nên nói cô là đơn thuần ngây thơ hay là ngu xuẩn dốt nát đây? Không nói đến việc cô có thái độ gì đối với tôi, chỉ bằng tính cách như vậy của cô, không cần tôi tự mình động thủ, bất kỳ một người nào cũng có thể trừng trị cô!"
Lạc Trăn thái độ thờ ơ: "Thế nào cũng được, làm người mà, có chút đơn thuần ngu ngốc vẫn tốt hơn, tính kế quá nhiều hao tâm tổn sức thôi!" Nói xong, cô xoay người rời đi theo hướng đối diện của Trương Lâm, vừa đi vừa nói câu: "Người mà muốn trừng trị tôi, phiền chị Trương Lâm thông báo họ xếp thành hàng giúp tôi!"

Trương Lâm một hơi không lên cũng không xuống, cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại.

Cô ta có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào chính bản thân, diễn vai quần chúng nhận vai phụ, nỗ lực cách mấy cũng không nổi lên được vì không ai nâng đỡ, càng không có nhan sắc như Lạc Trăn, gần ba mươi năm trước cô ta mới nhận được giải ảnh hậu. Đó là giải thưởng quan trọng duy nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô ta, người khác cho cô ta thể diện thì gọi một tiếng ảnh hậu, nói thẳng ra cô ta ngay cả tuyến một cũng không xứng.
Lần này nếu không có Trương Quân nhìn trúng thực lực, chỉ sợ cô ta sớm đã bị bóp đi xuống.

Cô ta không có tốt số như Lạc Trăn, gả cho người đàn ông có tiền, tiêu tiền như nước để lấy thanh danh. Cô ta đố kỵ với sự thuận buồm xuôi gió vô âu vô lo của Lạc Trăn, ở phim trường tự tỏa ánh hào quang, chúng tinh phủng nguyệt*, ngay cả Phó Thừa Y cũng đối xử với cô không giống với những người khác.

*Đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Nói đến cùng, ngoại trừ chiếc cúp ảnh hậu, bất luận là thứ gì, cô ta đều không sánh bằng Lạc Trăn.

Nguyên nhân chính là vì có sự chênh lệch như vậy, cô ta mới giúp đỡ Sandy người đang muốn đem Lạc Trăn từ trên thần đàn thánh khiết kéo xuống.
--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.