Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 38: Cam quýt



Edit: huyentrangpcy

Vào lúc 8:36 tối, Vân Phỉ Thời xin thứ lỗi rồi lên sân thượng gọi điện thoại.

Đúng lúc gặp Lam Vũ cùng Lâm Nhuế đang xã giao với mấy vị khách.

Đãi ngộ khác biệt chính là ở chỗ này. Trong mắt Lâm Nhuế, Lạc Trăn chỉ là một con hát không thể đặt lên mặt bàn, bất kể tính cách của cô có thế nào, Lâm Nhuế trước sau vẫn luôn coi thường cô.

Về phần Lam Vũ, mặc dù cô ta cũng là người trong giới giải trí, thật không ngờ lại có thể cùng loại người mắt để trên đầu như Lâm Nhuế vui vẻ trò chuyện, trở thành chị em thân thiết.

Lâm Nhuế từng một lòng theo đuổi bước chân của Bùi Hình Khải, hồi còn trẻ đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, sự khác thường của Lam Vũ sao bà ta có thể không cảm nhận được. Mặc dù cô ta cố tình che giấu, nhưng chỉ hơi lộ ra một kẽ hở nhỏ là bà ta vẫn có thể tinh tường nhận ra, nàng thiên hậu giới ca hát trẻ tuổi này rất hay nhìn về phía vị khách quý nhà họ Lâm.


Bà ta không thể quen thuộc hơn với những tình tiết này.

Nhớ lại trước đây, cũng thường xuyên có những vị khách nữ muốn đến nói chuyện với một vị đại gia đẹp trai trẻ tuổi này, nhưng ngay cả một cái liếc mắt họ cũng không nhận được.

Ngay lập tức, một ý tưởng dần hình thành trong đầu bà ta.

Vì vậy sau khi Vân Phỉ Thời kết thúc cuộc gọi trên sân thượng, bà ta liền dẫn Lam Vũ đến chào hỏi: "Ngài Vân, không ngờ đôi khi duyên phận lại kỳ diệu như vậy, có thể cho chúng ta thêm một cơ hội gặp nhau, quả là tam sinh hữu hạnh*. Mong anh thứ lỗi cho hành vi thất lễ lần trước của tôi!"

(*tam sinh hữu hạnh: nói về mối duyên kỳ ngộ của một ai đó lớn hơn người bình thường rất nhiều)

Bà ta nói về việc lần trước mình không biết danh tính thật sự của anh trong bữa tiệc tối của Hoa Hạ.


Vân Phỉ Thời mặt không gợn sóng, nhàn nhạt gật đầu: "Bà Lâm khách khí rồi." Anh vậy mà không hề có ý tránh qua chỗ khác, chỉ dùng ánh mắt hờ hững nhìn hai người trước mặt, đợi bà ta nói tiếp.

Lâm Nhuế liếc xéo Lam Vũ, trông mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm thì đánh trống đùng đùng, bà ta ngượng ngùng cười: "Xem tôi kìa, vội xin lỗi ngài Vân một hồi lại quên giới thiệu!" Bà ta thấy Vân Phỉ Thời vẫn lãnh đạm nhìn mình như cũ, hướng về phía Lam Vũ nói: "Đây là chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, ngài Vân!"

Rồi bà ta lại chuyển hướng sang Vân Phi Thời lần nữa: "Còn đây là ca sĩ nổi tiếng, cô Lam Vũ."

Lam Vũ ưu nhã mỉm cười, nhìn chằm chằm về phía Vân Phỉ Thời trong chốc lát, không có quá mức nhiệt tình cũng không quá mức lơ đãng: "Chào ngài Vân."

Vân Phỉ Thời nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: "Ừ."


Hương cam quýt xộc vào mũi anh.

Trước thái độ thờ ơ của Vân Phỉ Thời, Lam Vũ không khỏi cảm thấy xấu hổ, bất giác cười tủm tỉm, lại rụt rè dùng tay che lại, quả xứng với câu "tỳ bà che nửa mặt hoa", từng âm thanh cử chỉ đều rung động lòng người.

Lâm Nhuế đảo mắt qua lại giữa hai người, thấy Lam Vũ tự dựng cất tiếng cười, bà ta hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lam Vũ ngẩng đầu lên nhìn Vân Phi Thời, nụ cười có chút ngây thơ nghịch ngợm: "Không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy. Chẳng trách vừa rồi em cảm thấy ngài Vân rất quen. Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn Thịnh Thế, không biết ngài Vân có nhớ không?"

Lâm Nhuế bừng tỉnh, không nghĩ là hai người bọn họ còn có mối liên hệ như vậy. Vậy thì cái ý tưởng kia...

Trí nhớ của Vân Phỉ Thời rất tốt. Lúc anh vừa liếc nhìn Lam Vũ một cái đã nhớ ra lần chạm mặt tình cờ trong thang máy khách sạn hôm trước. Vốn dĩ anh không cần nhớ rõ dáng vẻ của một người xa lạ làm gì, nhưng thứ anh lại nhớ kỹ là hương nước hoa cam quýt.
Là mùi hương thuộc về cô gái của anh.

"Có ấn tượng." Vân Phỉ Thời gật đầu nói, giọng điệu không có thêm bất cứ cảm xúc dư thừa nào.

Không đợi Lam Vũ phản ứng, Lâm Duệ đã "thiện giải nhân ý" nói: "Thật không ngờ trước đây hai người đã từng gặp nhau, haha, Hồng Kông quả nhiên rất nhỏ! Duyên phận đúng là thứ không thể nói rõ mà!"

(thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người.)

Bà ta cố ý không đề cập đến việc Vân Phỉ Thời đã kết hôn. Đều là người trong giới giải trí, so sánh mà nói, Lâm Nhuế càng thích Lam Vũ hơn, người này vừa có danh tiếng vừa có địa vị. Nếu Lam Vũ có thể thành công thu hút sự chú ý của Vân Phỉ Thời, bà ta cần gì phải tốn thời gian công sức đi lấy lòng một con hát không có danh tiếng chứ?

Thử nghĩ mà xem, vợ tương lai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế là chị em kết nghĩa của bà ta, chẳng khác gì nắm trong tay phần thắng.
Bùi Nam Tiêu bất giác cau mày khi thấy cảnh Lâm Nhuế dẫn theo một người phụ nữ cùng Vân Phỉ Thời vui vẻ trò chuyện, Bùi Hình Khải cũng nhìn thấy.

Dù xung quanh đây không có ai, vẻ mặt của Bùi Hình Khải vẫn không thay đổi: "Con từng gặp người này một lần rồi, cảm thấy anh ta là người thế nào?"

Đương nhiên câu này không phải hỏi người kia có tài hay không. Chỉ với cái danh chủ tịch Thịnh Thế, thì ngay cả khi ông chưa bao giờ gặp anh, thì cũng từng lĩnh giáo qua không ít thủ đoạn trong nghề của anh. Không ai có thể hiểu rõ căn cơ của Thịnh Thế hơn Bùi Hình Khải nhiều năm dấn thân nơi thương trường.

Điều ông muốn hỏi là tâm ý của Vân Phi Thời, phải biết câu trả lời chính xác mới có thể khiến ông an tâm.

Bùi Nam Tiêu cân nhắc một hồi rồi nói: "Con cảm nhận được, anh ấy thật lòng." Anh ta lại nhìn lướt qua kia: "Chỉ là nơi thương trường, xã giao qua lại, có lúc không nhịn được..."
"Không sao, không sao..." Bùi Hình Khải nói vài câu "Không sao", cuối cùng day day sống mũi, sắc mặt có chút mệt mỏi: "Đi thôi, bác sĩ Trần còn đang đợi ở nhà."

"Vâng, thưa bố."

Sự tiếc nuối giăng đầy sau đôi mắt hai người.

Đêm nay, người mà họ chờ đợi rốt cuộc vẫn không xuất hiện.

Lúc 8 giờ 52 phút, ít phút sau khi hai bố con Bùi Hình Khải tạm biệt mọi người, Vân Phỉ Thời cũng chuẩn bị rời đi.

Lâm Hành và Lâm Nhuế đích thân đưa anh tới cửa. Khi Lâm Hành và Vân Phi Thời đang chào hỏi nhau, có người đến gần nói vài câu vào tai Lâm Duệ, bà ta hoảng hốt, cao giọng nói: "Sao lại có chuyện đó?"

Người nọ cung kính trả lời: "Có thể là có trục trặc chỗ nào đó, chỉ sợ là tạm thời không thể đi được."

Lâm Hành quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Vân Phỉ Thời cũng nhìn sang.
"Người bên dưới nói chiếc xe được sắp xếp đến đón Lam Vũ gặp trục trặc."

"Đừng làm ầm ĩ, lát nữa kêu tài xế lái xe của tôi chở cô ấy về là được."

Lâm Nhuế gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Vân Phỉ Thời: "Tôi nhớ là ngài Vân và Lam Vũ không phải ở cùng một khách sạn hay sao? Nếu ngài Vân đây không phiền, có thể cho cô ấy đi nhờ một chuyến không?"

Lâm Hành cau mày, trong mắt lóe lên, cuối cùng cũng không ngăn cản Lâm Nhuế.

Vân Phỉ Thời đột nhiên cau mày: "Xin lỗi, tôi thấy không tiện cho lắm."

Vẻ mặt của hai anh em nhà họ Lâm cứng lại.

Người chủ mưu ngài Vân cười nhạt: "Tôi không muốn vợ mình hiểu lầm, nên xe của tôi từ trước tới nay đều không chở phụ nữ xa lạ, vẫn là hai người nên thu xếp riêng cho cô ấy."


*****

Ánh đèn nơi cảng Victoria về đêm trông vô cùng tráng lệ, ánh sáng rực rỡ chiếu lên bầu trời đêm nơi đây trông chẳng khác gì một dải cầu vồng tuyệt sắc.

Những con phố sầm uất, những điểm đèn neon nhấp nháy chập chờn tấu lên khúc nhạc phồn hoa nơi thành phố không bao giờ ngủ.

Một cô gái trẻ đẹp quấn chiếc áo khoác len cashmere nép mình trên chiếc ghế sô pha. Hai tay cô ôm lấy đầu gối của mình, tựa đầu lên đó, chăm chú nhìn phong cảnh tươi sáng bên ngoài cửa sổ. Cô ngồi đó ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vân Phỉ Thời nhẹ nhàng đóng cửa lại, ném đại áo khoác lên sô pha. Đợi đến khi cái lạnh trên người tan hết, anh khẽ tới gần rồi vươn tay ôm lấy cô gái nhỏ trầm lắng vào lòng. Khi cô còn chưa kịp hết kinh ngạc, anh nhịn không được mà hôn lên đôi môi đỏ thắm kia...
Đến khi hai người tách ra, cô gái nhỏ ngay lập tức tức giận chất vấn: "Trên người anh có mùi nước hoa!"

Anh làm bộ tỏ ra khó hiểu: "Hả? Không phải nước hoa của em sao?"

"Vớ vẩn! Hôm nay tôi không có xịt nước hoa gì cả!" Mũi cô ngửi ngửi, khẽ cười, chính là kiểu cười mà như không cười: "Ôi cha! Ngay cả nước hoa cũng y chang của bà đây, ông già anh đây là đến chỗ nào hả? "

Vân Phỉ Thời hơi bất lực xoa xoa lông mày, phụ nữ khi đến ngày quả thật là không thể dây vào mà.

"Mong bà Vân tra xét rõ ràng, đây hoàn toàn là hiểu lầm ..." Vẻ mặt ngài Vân trông vô cùng thành thật.

"Hiểu lầm?" Bà Vân tiếp tục cười như không cười: "Vậy thì giải thích đi!"

"Chuyện là..."

"Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!"

"..."

Ngài Vân im lặng chốc lát, trầm giọng nói: "Lạc Trăn."

Lạc Trăn, người được thầy giáo thân thương gọi tên, đột ngột đứng thẳng dậy, đi ngang qua Vân Phỉ Thời, mắt nhìn thẳng, hai tay giữ chặt áo khoác, trên mặt viết "Ta rất cao quý lãnh diễm, bất cứ kẻ nào cũng không được phép quấy rầy ta", chính là cái bộ mặt cao thâm vô dục vô cầu.
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã bị anh bắt trở lại...

Kẻ tuy hèn kém nhưng không thể lay chuyển, vừa dũng mãnh vừa bất khuất Lạc Trăn dửng dưng nhìn tên đầu sỏ gây tội. Vân Phỉ Thời nhướng mày, không quan tâm đến khuôn mặt băng giá của cô, chậm rãi ôm người vào lòng dỗ dành: "Bà Vân ơi, anh biết sai rồi!"

Sau đó, anh liền dùng vài ba câu nói rõ chuyện xảy ra tối nay, kể cả chuyện hai anh em nhà họ Lâm cố tình tạo cơ hội cho anh và Lam Vũ đơn độc ở riêng nhưng bị anh cự tuyệt.

Cuối cùng, ngài Vân thành thật tổng kết: "Có thể là do khi anh nói chuyện thì bị ám mùi ấy mà. Thậm chí ngay cả góc quần áo của mình anh cũng không để ai chạm vào cả."

Lạc Trăn thấy vẻ mặt anh rất chân thành, nhưng vẫn ngạo kiều hừ một tiếng: "Hóa ra tôi bủn xỉn như anh nói vậy hả?"
Chỉ là... khụ khụ khụ, phụ nữ mỗi tháng luôn có vài ngày thế này, tính tình có chút nóng thì phải tìm nơi xả giận chứ sao nữa!

Nếu không phải vì hôm qua đến kỳ sinh lý khiến cô đau đến khó chịu thì hôm nay cô đã tham dự bữa tiệc cùng Vân Phi Thời rồi.

Nơi trút giận ngài Vân vừa vuốt lông vừa ôm vợ vào phòng ngủ: "Không có mà, em là... người hiểu lý lẽ..."

Bộ dáng thê nô lúc này có chỗ nào giống một ông trùm kinh doanh lạnh lùng cao ngạo, mắt không chứa nổi một hạt cát trong mắt mọi người vài giờ trước chứ?

Mãi đến khi Vân Phỉ Thời dỗ được vợ rồi, Lạc Trăn mới nở nụ cười cao thâm khó lường: "Anh tém lại, em vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà chuẩn bị lên máy bay rồi, chắc là... trưa mai sẽ ra sân bay đó." Nói xong, cười nhạt nhìn vẻ mặt anh biến hóa.
Vân Phỉ Thời thất vọng, rồi lại bình tĩnh gật đầu: "Em ở khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe, để anh đi đón bà là được."

Mộng tưởng nhìn thấy nam thần cao lãnh thay đổi sắc mặt tan thành mấy khói, Lạc Trăn mím môi không vui, Vân Phỉ Thời sao có thể không biết chút tâm tư này của cô? Lập tức vươn tay nhéo hai cái lên mặt của bé mèo con ngạo kiều: "Em không sợ hả?"

Nhớ lúc trước, bộ dáng của bé mèo con này chính là "vừa nghe thấy mẹ liền biến sắc".

"Em là người đã kết hôn rồi! Nếu mẹ có điểm không hài lòng với em thì anh lo mà tìm cách bù vào cho em!" Cô gái nhỏ đắc ý duỗi một ngón tay ra chỉ vào anh: "Anh! Chính là dựa vào anh đó!"

Vân Phỉ Thời bật cười, vẻ mặt sủng nịnh nhìn cô, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi đang mỉm cười kia, kéo chăn bông lên cho người trong lòng, dém thật chặt mới yên tâm nói: "Anh vào phòng tắm trước đã, ngoan ngoãn nằm đây chờ đi."
Nói như thể cô là phi tử đang đợi hoàng đế sủng ái vậy. Lạc Trăn lăn một vòng, chăn bông theo đó mà quấn quanh người, trông chẳng khác gì một cái bánh chưng. Cô quay lại khi nhìn bóng dáng Vân Phỉ Thời, hai mắt sáng ngời: "Người thân của ta đâu, ngươi định huyết chiến với họ đúng không?"

Trả lời cô là bóng dáng cao lớn từ từ đi xa.

Lạc Trăn không phục hừ một tiếng, xoay người nằm yên, ngoài miệng còn lẩm bẩm vài câu, nghe thì cứ tưởng là cô không vui, nhưng khóe mắt và lông mày lại toát lên vẻ hạnh phúc ngọt ngào.

Người này thật là đáng ghét mà! Cứ trêu chọc cô hoài, vất vả lắm cô mới rước được người về, người kia lại giở trò ở trên giường! Mới hôm trước còn vừa bắt nạt vừa dụ dỗ cô... không đúng, là dùng sắc - dụ bắt cô sửa ghi chú trên điện thoại của mình.
Một sự biến hóa tuyệt vời từ nam thần đến ông chồng. Ai nha, nghĩ lại thôi mà thấy xấu hổ quá đi mất ~ 

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.