Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 8: Đến thăm



Nhìn thấy một màn này thì sắc mặt của Vưu Sam lập tức thay đổi, vội vàng giữ chặt Lạc Trăn, có hơi xấu hổ nhìn về phía nơi xuất hiện dấu vết không rõ ràng kia của cô, Lạc Trăn nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cô ấy, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng giơ tay lên che lại.

Đêm trước khi lên máy bay Ward quá cuồng nhiệt, cũng quên không kịp ngăn cản sự cuồng nhiệt không thể kiểm soát của nam thần...

"Em... Em đi thay quần áo!" Lạc Trăn cơ hồ là trốn chạy trở về phòng ngủ.

Lúc thay đổi sang một bộ quần áo che hết toàn bộ dấu vết khả nghi trên người đi ra, cô đối diện với nụ cười ái muội của Vưu Sam.

"Có bạn trai?"

Lạc Trăn có một nhưng vẫn thừa nhận: "Vâng..."

Vưu Sam gập đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Chị tò mò không biết ai mới xứng đáng với đại mỹ nữ này đây."

Đó tất nhiên là một nam thần cực kỳ đẹp trai !!!


Lạc Trăn xấu hổ trả lời, kỳ thật trong nháy mắt Vưu Sam đã hoài nghi. Đó có thể là một trong số... Thôi vậy, việc đó cũng không có bằng chứng rõ ràng, nhưng nghĩ lại thì cô ấy đã quan sát Lạc Trăn, cô ấy không thích ở trong ánh đèn sân khấu, rất giống với một người nào đó.

Hỏi xong, nhìn vẻ mặt của Lạc Trăn, bộ dạng giống như một cô gái nhỏ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, điều này không thể giả được.

"Chậc chậc, thật là mờ ám, nhưng em cũng nên để ý một chút, cũng may người hôm nay em gặp là chị."

Lạc Trăn ngoan ngoãn trả lời: "Em biết rồi chị Sam."

"Rất khó khăn, đúng không? Chúng ta làm cái nghề này, muốn có cuộc sống riêng tư cũng không dễ dàng..."

Lạc Trăn đồng ý nói: "Đồng ý!... Cái kia, chị Sam, chị đừng nói cho người khác biết..."

Vưu Sam hiểu ý người gật đầu, "Ừm, nhưng lần sau phải cẩn thận một chút, đoàn làm phim nhiều người mắt tạp, cũng không tiện."


"Em biết rồi!"

*****

"Được rồi! Dừng! Hôm nay kết thúc công việc ở đây, ngày mai tiếp tục!"

Đạo diễn vừa kêu dừng lại, cả đoàn làm phim như được đại xá, mí mắt của Lạc Trăn sắp mở không nổi, hôm nay quay phim đêm, lúc này đã là hai giờ đêm.

Lạc Trăn ngáp một cái rồi ngồi lên xe mà đoàn làm phim thuê trở về khách sạn.

Bận rộn đến khuya tất cả mọi người đều mệt mỏi, khi lên đến phòng, Lạc Trăn bảo trợ lý trở về phòng nghỉ ngơi, cô ngáp ngắn ngáp dài vào phòng, đóng cửa, xoay người vào trong.

Này? Tại sao đèn lại sáng? Chẳng lẽ trước khi đi ra ngoài quên tắt?

Không, lúc cô ra ngoài là ban ngày, căn bản không cần bật đèn! Có phải nhân viên phục vụ vào dọn dẹp phòng quên tắt đèn không?

Lạc Trăn đứng ở cửa ngẩn người, đại não vừa mới nghĩ đến khả năng "cũng có thể là tên trộm" thì nhìn thấy người đàn ông đi ra từ phòng ngủ của cô.


Hệ thống thần kinh của Lạc Trăn đột nhiên như bị vô số luồng điện đánh trúng, trong nháy mắt tỉnh táo lại!

"Nam thần!!!"

Một bộ áo sơ mi quần tây, người đàn ông dáng cao ngọc lập ngoại trừ nam thần còn có thể là ai?

Vân Phỉ Thời bước đến, một tay ôm cô vào trong ngực, ngón cái vuốt ve vùng màu xanh đen dưới khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp, ấm áp, giống như dây đàn cello cào xé màng nhĩ và trái tim của Lạc Trăn, "Bao lâu rồi không ngủ một giấc ngon?"

Lạc Trăn vươn mấy ngón tay khua tay múa chân, vẻ mặt ủy khuất, "Đã nhiều ngày rồi... Em rất nhớ anh..." Sau đó ôm cổ nam thần, trực tiếp treo trên người anh.

Vân Phỉ Thời ôm người lên, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: "Anh cũng nhớ em." Nói xong chính mình cũng nhịn không được nhếch môi, từ khi nào mà người ít nói như anh lại có thể nói những lời tâm sự nhớ nhung tình cảm này một cách tự nhiên như vậy.
Lạc Trăn nắm lấy cổ áo, cọ cọ trước ngực anh, khóe miệng không ngừng mở rộng, "Anh cố ý đến thăm em sao?"

Thiếu chút nữa thì gật đầu, nhưng trong lòng sinh ra một ác ý, không biết vì lý do gì, anh muốn trêu chọc con mèo ngoan ngoãn này, vì thế anh lắc đầu: "Đến tham gia một hội nghị.." Cúi đầu nhìn cô chăm chú, "Thuận tiện thăm em."

"......"

Lạc Trăn Trăn ủy khuất, nhưng Lạc Trăn Trăn không nói.

Nam thần vô cùng bận rộn, ngày có vô số việc để làm, có thể tranh thủ thời gian đến thăm cô, cô đã rất thỏa mãn, vì thế Lạc Trăn rất hiểu chuyện ân cần dựa vào trong ngực nam thần, cọ cọ, "Anh thật tốt!" Lại cọ cọ..

Người nào đó mềm lòng, hơn nữa cũng thấy đau lòng, ôm người vào phòng tắm, đứng ở cửa sổ nhìn thấy cô đi vào khách sạn, anh bắt đầu mở nước tắm, lần này anh bắt đầu cởϊ qυầи áo cho cô.
Tuy rằng Lạc Trăn mệt muốn chết, nhưng lý trí vẫn còn, bây giờ cô quá mệt mỏi không thích hợp hoạt động mấy môn thể thao thúc đẩy tình cảm hữu nghị. Vì thế ôm chặt quần áo, nằm sấp trên người nam thần cầu xin: "Em buồn ngủ quá, em muốn ngủ..."

"Đừng vậy, anh đã pha nước tắm cho em." Anh im lặng sau đó nói thêm một câu, "Anh không làm gì cả."

Sau khi tắm xong, Lạc Trăn ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài, đầu tóc còn chưa khô đã vội vàng nhào lên giường.

Vân Phỉ Thời vô cùng hiền thê lương mẫu sấy tóc cho cô, Lạc Trăn ngủ thϊếp đi dưới làn gió ấm áp trên đỉnh đầu cùng với sự phục vụ dịu dàng của nam thần.

Sấy khô tóc xong, anh điều chỉnh tư thế ngủ cho cô, sau đó mới vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ra trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Lạc Trăn ngủ có hơi nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được động tác của anh, ngoan ngoãn xích lại gần, giống như trước kia mỗi lần ở trong vòng tay của anh, nằm một vị trí quen thuộc của cô rồi bình yên đi vào giấc ngủ.
"Trăn Trăn?"

Lạc Trăn mơ mơ màng màng "ừm" một tiếng, động tác của Vân Phỉ Thời nhẹ nhàng vuốt ve lưng và tóc của cô, "Anh đặc biệt đến thăm em. Nhân tiện tham dự một cuộc họp."

Lạc Trăn tiếp tục trả lời trong mơ màng, cũng không biết cô có nghe thấy hay không.

Ngày hôm sau khi Lạc Trăn tỉnh lại, Vân Phỉ Thời đã rời đi.

Nếu như không phải những nếp nhăn bên kia giường cùng với hương vị như có như không thuộc về nam thần tồn tại trong không khí, Lạc Trăn có thể sẽ nghi ngờ rằng tối hôm qua là một giấc mộng do cô quá nhớ nam thần mà thôi.

Lạc Trăn vui vẻ lăn vài vòng trên giường, he he he nam thần đến thăm cô!

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô dường như mơ hồ nghe được nam thần nói là đặc biệt đến thăm cô!

Nam thần pha nước tắm cho cô, còn sấy tóc cho cô, khiến cho trái tim thiếu nữ của cô như muốn bay ra khỏi ngân hà!
Vân Phỉ Thời chỉ ở lại ở London một ngày một đêm rồi về nước, xét cho cùng thì đoàn làm phim không phải là nơi để hẹn hò. Mấy tháng trước bởi vì chạy khắp nơi trên thế giới, nhiều loại hội nghị cùng các hạng mục ứng phó không kịp, anh ít khi bị phân tâm, có đôi khi bận rộn trở lại nhà cũng sẽ lăn ra ngủ, ngay cả thời gian nhắn tin qua điện thoại cũng ít.

Bận rộn xong xuôi mới phát hiện mình rốt cuộc nhớ con mèo nhỏ ngoan ngoãn kia, trong mắt của người phụ nữ ấy lúc nhìn anh phảng phất như chứa cả bầu trời đầy sao.

Anh cảm thấy trong tương lai anh không thể tiếp tục bận rộn như vậy.

Ngay cả khi anh trở thành kẻ lang thang cũng phải trói chặt cô ở bên mình.

Sau khi ở Vương quốc Anh hơn nửa tháng, tung hoành khắp danh thắng lịch sử, cuối cùng cũng thuận lợi đóng máy ở London.
Tối hôm đó, mọi người cùng nhau đi uống rượu ở quán bar, chơi đến vui vẻ.

Tửu lượng của Lạc Trăn rất tốt, kiềm chế bản thân mình, cuối cùng trở thành người hiếm hoi tỉnh táo trong số tất cả mọi người, ngay cả Vưu Sam cũng uống say, nhưng cô ấy rất ngoan, uống say trực tiếp đi ngủ.

Thẩm Nam Nam uống say thì lại có vài phần đáng yêu, vẫn ôm Lạc Trăn làm nũng, giống như một tiểu cô nương, trợ lý kéo nửa ngày mới kéo được người về.

"Lạc Trăn! Đến đây! Tôi tôn trọng cô! Hiếm khi có cơ hội đóng phim với một đại mỹ nữ như cô, sự nghiệp diễn xuất của tôi cũng xem như đáng giá!" Người nhấc một ly rượu lớn đến trước mặt cô chính là nam diễn viên trẻ đóng vai phú nhị đại trong bộ phim - Từ Phong, phú nhị đại này cuối cùng đuổi theo đến Vương quốc Anh, dùng hành động thực tế của mình làm cảm động bạn thân của nữ chính, được thần trợ công, ôm được mỹ nhân trở về.
Từ Phong có hơi say, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, nhìn dáng vẻ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lạc Trăn vội vàng gọi những người thanh niên khác coi như còn tỉnh táo đến hỗ trợ đỡ.

Cuối cùng tan cuộc, Lạc Trăn giúp những người tỉnh táo khác đưa một đám người say rượu an toàn trở về khách sạn mới coi như xong chuyện.

Lần đầu tiên cảm thấy, tửu lượng tốt cũng là một thiếu sót!

*****

Lạc Trăn gửi toàn bộ lịch trình trở về cho Vân Phỉ Thời, cho nên lúc về đến nhà cũng không có gì bất ngờ khi nhìn thấy một bàn cơm thịnh soạn.

Ai có thể nghĩ đến, nam nhân ưu tú, có gu thẩm mĩ và thân phận không tầm thường này, vậy mà còn có tố chất làm đầu bếp!

Tuy nhiên, đây là dịch vụ chỉ có mỹ nữ Trăn mới có thể hưởng thụ, những người khác hãy tiếp tục ngưỡng mộ nam thần của cô đi!
Dựa theo thông lệ quốc tế, sau lịch trình bận rộn thì Lạc Trăn được nghỉ ngơi khá nhiều, Lạc Trăn ở nhà cùng nam thần nghỉ dưỡng.

Cũng chỉ có mấy ngày nghỉ, Lạc Trăn không muốn đi đâu chơi, trong khoảng thời gian này chạy bên ngoài đã đủ rồi, thầm nghĩ cùng Vân Phỉ Thời ở nhà sống trong thế giới hai người, cũng không biết xấu hổ.

Nghĩ lại thì còn có một con gà nhỏ.

Nhưng thật ra đã bị cô quên mất đi cảm giác tồn tại của một người nào đó.

Âm thanh báo tin nhắn Wechat vang lên, Lạc Trăn đang xem lịch trình sắp tới mà Tùng Hề sắp xếp cho cô.

Đoạn Huyên: Lạc Thần, em từ thủ đô đến Lan Hải! Hẹn gặp không?? [ Đào Tâm ] [ Đào Tâm ]

Lạc Trăn suy nghĩ một chút, có vẻ như Đoạn Huyên đang ở thủ đô phát triển, người cũng là người thủ đô gốc, muốn đến Lan Hải? Hay là đến đây để theo đuổi? Nhớ tới cuộc điện thoại lúc trước với Tùng Hề, rõ ràng đã từ chối như vậy làm sao lại...
Ai! Đúng là những người trẻ tuổi!

Một quả phỉ nhỏ tốt: Không hẹn, bạn bè bên ngoài tôi không hẹn. [ Mỉm cười]

Đoạn Huyên:[ Rơi nước mắt ] [Rơi nước mắt] [Rơi nước mắt] Nữ thần chị đã làm tổn thương một trái tim mong manh của nam thiếu niên.

Một quả phỉ nhỏ tốt: Ừm... Gần đây tôi nghỉ phép, nếu là do sắp xếp công việc, tôi sẽ nghe theo ông chủ.

Đoàn Huyên: Nữ thần, em có thể đến chỗ chị chơi không? Em biết chị ở Lan Hải một mình [ Cầu xin ]

Một quả phỉ nhỏ: Xin lỗi, tôi đã có sắp xếp, xin lỗi nha! [ Mỉm cười]

Suy nghĩ một chút, cô lại gửi một tin nhắn nữa.

Một quả phỉ nhỏ: Tôi không còn gì để nói, chúc em ở Lan Hải chơi vui vẻ!

Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nam thần đang đi tới bên cạnh cô, cong mắt: "Tối nay ăn gì?"

Nam thần chăm chú nhìn cô một lúc lâu, môi khẽ giật giật, giống như đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp, sau đó nói một câu: "Đồ tham ăn."
Đồ tham ăn Trăn xấu hổ vùi đầu xuống, đáy mắt thấy có bóng người đang tới gần mình, cô ngẩng đầu, đột nhiên không kịp đề phòng bị người cắn môi.

Môi răng chạm vào nhau, giọng nói trầm thấp có hơi mơ hồ nhưng nghe vẫn rõ ràng: "Ăn anh đi."

Sau đó thì ăn...

Sau đó là chuyện thô tục này! Chuyện thô tục!!!

Lúc Lạc Trăn nhận được điện thoại của Tùng Hề, đang nằm trong lòng nam thần ngủ say.

Vừa ấn nút nghe điện thoại, đầu bên kia Tùng Hề bật "Sư Tử Hống" đập vào tai, khiến Lạc Trăn choáng váng đầu óc chuyển sang hồn phi thiên ngoại không có nhận thức.

"Lạc Trăn cô là một đứa trẻ xui xẻo! Cô nói cô quay một cảnh quay là tốt rồi! Còn nhất định phải làm tin tức cho tôi! Còn làm một tin tức lớn! Được rồi, hiện tại cô không phải suy nghĩ điều gì! Đáng thương cho bà đây còn phải thu dọn cục diện rối rắm này của cô !!!"
--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.