Người Trong Ván Mê Tình

Chương 16: Quá khứ



Lâm Văn Trúc cực kì căng thẳng, tim dường như sắp nhảy ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, cơ thể lại không tự chủ lùi về sau, cho đến khi không thể lùi được nữa, cơ thể dựa vào bàn trang điểm, hai tay nắm lấy mép bàn, tựa như chỉ có vậy, cô mới có thể đứng vững.

Cuối cùng, cánh cửa đó bị đẩy ra, giống như một kẽ hở khổng lồ đen thẳm, gió lạnh vù vù ùa vào, khiến người ta sinh ra chút cảm giác may mắn, có lẽ chỉ là gió thổi khiến cửa mở thôi nhỉ?

Sau đó, giây tiếp theo truyền đến tiếng bước chân, như gõ vào trái tim, từng tiếng từng tiếng, gõ thật mạnh, cho đến khi người ta sụp đổ.

Diệp Khuynh Lăng cứ vậy mà chậm rãi bước từng bước vào, giống như ác ma, bước những bước chân khiến người ta kinh hồn bạt vía, từng bước từng bước đến gần con mồi, cho đến khi đi đến trước mặt cô.

Hắn cúi đầu, thân mật cắn tai cô, “Sao lại một mình vụng trộm đến đây?”.

Lâm Văn Trúc gần như không thể khống chế được bản thân, lựa chọn cách xa hắn, lùi từng bước về sau, lùi về phía giường. ++

Hắn rõ ràng chợt cười, nhưng giây phút này cô đột nhiên cảm thấy tuyết mùa đông đang rơi vào lòng, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, thứ cảm giác rét lạnh từ tận xương cốt thực sự.

Lần này hắn không đến gần cô nữa, nhìn đỉnh đầu cô với vẻ vui đùa, ánh mắt lại rơi xuống người cô, rất dễ thấy là không có ý tốt, đáng tiếc là lúc này cô hoàn toàn không thể phát giác ra.

“Lan Thúy không nói cho em biết không được đến gần nơi này?”

Lúc này cô như mới phản ứng lại, hơi thoát ra khỏi sự sợ hãi tuyệt đối này, “Cô ấy đã từng nói rồi…”.

“Hửm?” Nếu đã nói, vậy vì sao không nghe, biết rõ nhưng vẫn cố làm trái?

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, “Chính bởi vì cô ấy đã từng nói, cho nên càng hiếu kì hơn, vì sao không thể đến gần nơi này…”. ++

Diệp Khuynh Lăng tựa như hơi bị lời cô nói thuyết phục, cầm quyển sổ ghi chép trên bàn đó lên, tùy ý nhìn qua, vẻ mặt không có gì không ổn, sau đó hắn lại tùy ý đặt mấy quyển sổ ghi chép lại vào ngăn kéo, một loạt động tác trôi chảy.

“Em không sợ nơi này là cấm địa nào đó, một khi có người tiến vào, vậy thì sẽ phạm phải điều kị của ta, sau đó em trở thành một thi thể dưới chân Thanh Sơn?” Ngay cả khi nói lời này, trong mắt hắn đều mang theo chút ý cười.

“Sẽ không.”

Hắn hơi hứng thú.

“Nếu là như thế, vậy thì nên giống như Thiên Hành Cư, có rất nhiều người trông chừng ở ngoài viện này.”

“Nếu chỉ là không có nhiều thủ hạ như thế thì sao?” ++

“Không có thủ hạ, vậy chỉ có thể chứng minh không quan trọng. Nơi quan trọng luôn luôn không thiếu thủ hạ trông giữ.”

Diệp Khuynh Lăng nhướng mày, “Em nói không sai, đùa em thôi, nơi này quả thực không phải cấm địa gì cả. Nhưng em có muốn biết vì sao không có ai đến gần nơi này, Lan Thúy cũng không cho em đến gần nó?”.

“Vì sao?” Cô vẫn chưa thoát ra khỏi sự sợ hãi vừa rồi, chỉ có thể thuận miệng hỏi hắn theo bản năng.

Hắn cười không có ý tốt, “Bởi vì nơi này có ma… Có người từng tự sát ở căn phòng này, kể từ đó ở đây bắt đầu có ma, rất nhiều người nói chắc nịch rằng từng thấy cô ta xuất hiện ở viện này, có lẽ là không cam tâm đấy! Em biết cô ta tự sát thế nào không? Treo cổ tự sát, chính là vị trí mà em đang đứng, bắc ghế, giẫm lên, đá ghế đi treo cổ lên dây thừng… Sau khi cô ta được phát hiện ra, thi thể được ôm xuống đặt trên cái giường phía sau em”.

Khuôn mặt Lâm Văn Trúc trắng bệch như ma, cơ thể như khẽ co giật.

Vào lúc này, cánh cửa đó lại đột nhiên kẽo cà kẽo kẹt. ++

Diệp Khuynh Lăng đi qua ôm eo cô, “Đừng sợ, gió thôi. Đi theo ta, đương nhiên sẽ rất an toàn”.

Lâm Văn Trúc lại ngẩng đầu dậy từ trong lòng hắn, nhìn hắn chằm chằm, “Người đó là La Tú Vân?”.

Diệp Khuynh Lăng trầm mặc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phóng ra thứ áp lực vô hình.

Mà cô thì không hề phát hiện ra, hoặc là không rảnh bận tâm đến, cô vươn tay ra, nắm lấy phần áo trước ngực hắn, “Người đó là vợ anh tam thiếu phu nhân La Tú Vân sao?”.

Cô nghe thấy hắn nói, “Phu nhân ta là vì bệnh mà mất, em chưa từng nghe nói? Xem ra em không đủ quan tâm ta rồi, ngay cả chuyện mà người người đều biết thế này cũng không rõ”.

“Cái đó…”

“Đùa em thôi, vậy mà còn tưởng thật nữa cơ đấy. Ta chỉ cảm thấy phu nhân ta đã rời xa nhân thế, sinh thời cô ấy thích an tĩnh, vậy thì người sống chúng ta đừng làm phiền sự yên bình của cô ấy, em cảm thấy sao?”

Lâm Văn Trúc ngây ngốc, cũng không biết mình có gật đầu hay không, ngay cả việc mình rời khỏi Bích Lạc Hiên thế nào cũng không rõ. ++

Mấy ngày tiếp theo thành Vĩnh Ninh mưa liên miên, cũng bởi vậy mà Lâm Văn Trúc bệnh nặng một trận, Diệp Khuynh Lăng tìm đại phu có tiếng nhất trong thành đích thân đến khám. Vốn hắn có thể đưa cô đến bệnh viện, nhưng tính tình Diệp Khuynh Lăng này rất quái, hắn ghét mấy trò của phương Tây, lần trước đã để cô khám Tây y, lần này bèn để cô khám Trung y, vì thế mỗi ngày cô đều phải uống mấy bát thuốc đắng ngắt.

Lâm Văn Trúc cảm thấy đầu choáng váng, cô nhìn tấm màn che giường màu trắng, lòng không khỏi khó chịu.

Cô thở dài, là cô hại La Tú Vân, nếu không do cô, La Tú Vân chắc sẽ không chết nhỉ!

Tạo hóa trêu ngươi, quả thực không giả.

Lâm Văn Trúc rời khỏi Xuyên Dương đến Lạc Thành, bị một người lưu vong cùng đến Lạc Thành chuẩn bị bán vào vũ trường làm tiểu thư. Nếu không gặp được La Tú Vân, bây giờ cô cũng sẽ mang vận mệnh bị người ta chà đạp, là La Tú Vân thấy cô đáng thương, tốn món tiền lớn mua cô về làm nha hoàn của cô ấy. ++

Thời buổi này, cũng chỉ có mấy gia đình danh môn quý tộc còn dùng nha hoàn. Nhà họ La là gia đình giàu có ở Lạc Thành, đương nhiên có dùng nha hoàn, thậm chí còn có thể đưa con cái ra nước ngoài du học. La Tú Vân đã từng đi du học phương Tây, khí chất trên người cũng phi phàm, tóc cô ấy uốn lọn, cô ấy hay mặc đồ Tây, hay đi trước mốt. Bằng sự trẻ trung xinh đẹp của cô ấy, thêm nữa là gia thế tốt của cô ấy, đi đến đâu cũng đều trở thành tâm điểm của mọi người.

La Tú Vân đối xử với Lâm Văn Trúc rất tốt, chưa bao giờ coi cô là nha hoàn mà coi cô như bạn bè tốt để đối đãi, gặp phải chuyện gì, có thứ gì thích, đều thích chia sẻ với cô.

Lâm Văn Trúc cũng thật lòng thích La Tú Vân, hai người ở cạnh nhau không bao lâu thì trở thành chị em tốt không gì không nói.

Trên La Tú Vân còn có một chị gái tên La Tú Văn, là do đại phu nhân sinh ra, cũng chính là đích nữ. Mặc dù thời đại này đích thứ đã không còn phân quá rõ nữa, nhưng một vài gia đình nề nếp vẫn vô cùng chú ý đến điều này, chỉ là tình cảm giữa La Tú Vân và La Tú Văn rất tốt, họ thường cùng nhau đi dạo, nói cười. ++

Lâm Văn Trúc biết thân phận mình thấp kém, có một ngày La Tú Vân đưa cô ra ngoài, một công tử nhà giàu vô cùng có hứng thú với cô. Lâm Văn Trúc không có chút ấn tượng tốt nào với tên công tử đó, bởi thế ngữ khí nói chuyện cũng không tốt lắm. Nhưng Lâm Văn Trúc mãi mãi nhớ lời mà đối phương từng nói: Kiêu ngạo gớm nhỉ, không phải chỉ có cái mã đẹp thôi sao? Xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, còn không phải chỉ là một con nha hoàn đã định trước là cả đời này thấp kém à.

Thân phận quyết định địa vị, hiện thực từ trước đến nay đều tàn khốc như thế.

Trong lòng cô biết rõ thân phận của mình, cho nên có thể được La Tú Vân đối đãi như thế, cô càng cảm thấy không biết lấy gì hồi báo.

La Tú Vân từng đi du học, vẽ tranh rất giỏi. Cô ấy luôn tự nhốt mình trong phòng, miệt mài vẽ tranh, cô ấy hưởng thụ cảm giác thành tựu khi dùng phương thức vẽ để làm hiện ra tất thảy mọi thứ.

Có một lần bị Lâm Văn Trúc bắt gặp, La Tú Vân bèn kéo cô cùng xem, nói với cô, “Đây gọi là tranh phác họa”.

“Vẽ đẹp thật đấy ạ.” Lâm Văn Trúc cười, mặc dù cô biết mình mãi mãi cũng không biết vẽ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc cô biết thưởng thức mà!

La Tú Vân không khỏi đỏ mặt, “Anh ấy là bạn học cùng đi du học với chị, anh ấy tên Diệp Khuynh Lăng”.

Lâm Văn Trúc yên lặng ghi nhớ cái tên này. ++

Không ngờ rằng mấy tháng sau cô lại nghe đến cái tên đó.

Đó là khi lão gia bừng bừng phấn khởi tuyên bố nhà họ La sẽ liên hôn với nhà họ Diệp ở thành Vĩnh Ninh, đại tiểu thư La Tú Văn sẽ gả đến thành Vĩnh Ninh, trở thành vợ con trai út của Tư lệnh Diệp.

Sau khi nghe được tin này, La Tú Vân đau buồn rất lâu.

Khi ấy điều mà La Tú Vân thường nói nhất bên tai cô chính là “Chị nên làm sao đây” và cả “Thực ra chị gái chị có người trong lòng rồi”.

Sau rất nhiều lần nghe những lời đó, Lâm Văn Trúc hỏi cô ấy, “Chị thật sự thích Diệp Khuynh Lăng sao?”.

“Phải.” La Tú Vân kiên định gật đầu. ++

“Vậy thì phải tranh thủ vì hạnh phúc của bản thân mình.”

Vì thế Lâm Văn Trúc đưa ra chủ ý với La Tú Vân, bảo cô ấy xuất giá thay La Tú Văn. Có lẽ mỗi người đều có một mặt ích kỷ, khi đã kiên định, La Tú Vân chỉ do dự một lát, rồi lập tức đồng ý.

Khi ấy Lâm Văn Trúc và La Tú Vân ở chung đã lâu, đã hiểu biết sâu về tính cách đối phương. Trong lòng Lâm Văn Trúc biết rõ, đây chính là điều mà La Tú Văn trăn trở, chỉ là La Tú Vân không muốn chủ động trở thành kẻ xấu bày mưu tính kế đoạt đi vị hôn phu của chị gái mình, vì thế Lâm Văn Trúc trở thành kẻ xấu, cô cũng không bận tâm khi mình trở thành kẻ xấu.

La Tú Vân và La Tú Văn đều rất sợ phụ thân của họ, người cha chỉ có nghiêm khắc không có nhân từ đó luôn rất nghiêm khắc với họ, không cho phép phạm phải chút lỗi nào, cho nên, mặc dù La Tú Văn đã có người trong lòng nhưng cũng không dám nói ra để chống đối phụ thân.

La Tú Vân hẹn La Tú Văn ra, hai người họ nâng ly nói chuyện. La Tú Vân và Lâm Văn Trúc không nhắc chút nào đến việc có quen Diệp Khuynh Lăng, chỉ khuyên La Tú Văn phải giữ chặt tình yêu của mình, không thể đánh mất cả cuộc đời. La Tú Văn cũng nhận sự giáo dục hiện đại, cũng rất phản cảm với suy nghĩ cổ hủ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lại nghe La Tú Vân nói vậy, cũng thực sự rất tức giận. ++

“Vậy chị nên làm thế nào?” La Tú Văn rất khổ não.

La Tú Vân nhìn Lâm Văn Trúc, Lâm Văn Trúc gật đầu với cô ấy, La Tú Vân bèn nói ra ý định của mình, “Chi bằng chị cứ cùng Phong ca gạo nấu thành cơm, như thế thì cha chắc chắn sẽ không bức chị xuất giá nữa”.

La Tú Văn sững người, “Như thế thì thật ra chị không làm sao, xấu nhất cũng chỉ là bị nhốt trong phòng tối, dù sao cũng sẽ không bị đánh chết. Nhưng nhà họ La ta thì phải làm sao? Cuộc hôn nhân này cha đã đáp ứng rồi, nếu không thể cho nhà họ Diệp câu trả lời thỏa đáng, vậy thì nhà họ La chúng ta cũng xong”.

La Tú Vân dường như cũng rất ưu thương, “Vì hạnh phúc của chị, em nguyện gả đi thay chị”.

Lòng La Tú Văn chấn động, “Sao chị có thể hủy hoại hạnh phúc của em để tác thành cho bản thân được, không được không được”. ++

“Chị, chị còn nhớ nguyện vọng của chị không? Nguyện có được trái tim một người, bạc đầu không phân ly. Bây giờ đã có cơ hội này, chị nhất định không thể từ bỏ. Mà em bây giờ cũng không có người trong lòng, gả cho ai cũng là gả. Vả lại đến sau này, cha cũng sẽ sắp xếp một hôn sự tương tự, vậy thì cũng như nhau thôi”.

La Tú Văn không nói lời nào, chỉ kéo lấy La Tú Vân mà rơi lệ.

Không bao lâu, La Tú Văn quả nhiên mang thai, chuyện này khiến lão gia tức giận không nhẹ. Chỉ đành lâm thời đổi La Tú Văn thành La Tú Vân gả đến nhà họ Diệp.

Cho dù là ngày xuất giá của La Tú Văn, nét mặt La Tú Văn cũng đầy áy náy, La Tú Vân gả cho lang quân như ý, cũng nhận được sự áy náy của chị gái.

Có những lúc, con người nên ích kỷ một chút. ++

Nhưng vào lúc này, Lâm Văn Trúc lại hơi hối hận. Nếu hồi đó cô không đưa ra kiến nghị, với tính cách của La Tú Vân, có lẽ cô ấy sẽ thật sự chỉ thầm nghĩ đến hành vi có thể sẽ không thành hiện thực này, nếu La Tú Vân không gả đến đây, có lẽ cô ấy sẽ không chết, nhiều nhất là sẽ ủ ê đau buồn một thời gian, sau đó gả cho người khác, có lẽ nếu vận khí tốt cô ấy cũng sẽ yêu đối phương.

Nhưng mà từ sau khi La Tú Vân xuất giá, La Tú Vân rời khỏi Lạc Thành, Lâm Văn Trúc mới biết được một chuyện từ chỗ La Tú Văn, thì ra cho dù họ không nhắc đến chuyện gả thay, La Tú Văn cũng định khuyên em gái mình như thế, chỉ là bị họ đề cập trước mà thôi.

La Tú Văn hỏi cô, “Có phải em gái chị thích người họ Diệp đó không?”.

Lâm Văn Trúc gật đầu.

La Tú Văn như buông được tảng đá trong lòng, “Thế thì tốt, chị cũng không cần cứ áy náy mãi nữa”.

Có vài chuyện, có lẽ thật sự là sự an bài của số mệnh, trốn không thoát được.

Chỉ là bây giờ, nói gì cũng đều đã vô dụng, dù sao thì La Tú Vân cũng đã không còn nữa.

Trong phòng cô ngoài cô ra thì không còn ai khác, cô vội vã xuống giường.

Cô còn nhớ lời Diệp Khuynh Lăng nói, đi theo hắn, đương nhiên rất an toàn. Đó giống như đang ngầm ám chỉ với cô, chỉ có làm người của Diệp Khuynh Lăng hắn thì mới an toàn.

Cô tránh vài người, rồi lại đến Bích Lạc Hiên lần nữa. ++

Nơi này so với hôm qua, dường như chưa có gì thay đổi, vẫn tràn ngập mùi hoang liêu, bụi phủ đầy đất, như đem tất cả phong ấn lại.

Ngay cả đồ trang trí trong phòng cũng vẫn như cũ, chỉ là khi cô đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, phát hiện quyển nhật ký trong ngăn kéo đã không còn nữa. Điều này chỉ có thể chứng tỏ, sau khi cô và Diệp Khuynh Lăng rời đi, có người từng vào đây thu dọn, điều kì lạ là ngoài mấy quyển sổ ghi chép, những thứ khác vẫn còn đặt nguyên chỗ cũ.

Có điều cô dường như cũng không thể xác định, mấy thứ đồ đó vốn thật sự bày ở vị trí này, hay là cũng từng bị lật tìm qua một lượt, điều cô có thể xác định chính là quyển nhật kí đó, là Diệp Khuynh Lăng phái người đến thu dọn.

Vì sao hắn phải làm vậy? Là bởi vì cô phát hiện ra quyển nhật ký đó?

Vốn cô còn rất hoài nghi, rốt cuộc là khả năng thứ nhất hay khả năng thứ hai. Bây giờ cô đã có thể khẳng định, cái chết của La Tú Vân nhất định có liên quan đến Diệp Khuynh Lăng. Bởi vì cô ấy phát hiện ra bí mật của hắn, cho nên cô ấy ắt phải chết. Hoặc là cô ấy yêu hắn, cho nên nguyện chết vì hắn.

Nhưng bất luận là khả năng nào, đều không thoát khỏi liên quan với Diệp Khuynh Lăng.

Cô càng nghĩ càng lạnh lòng, chỉ đành mau chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.