Lâm Văn Trúc cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài trúc trắc, cảnh trong mơ có núi cao, có suối sâu, có sườn dốc, có vách đứng, cô cứ đi thẳng về phía trước, tưởng rằng chỉ cần nỗ lực thì dù núi cao biển rộng cô đều có thể thuận lợi vượt qua, cùng lắm chỉ là chịu chút thương tổn mà thôi, lúc này đây giấc mộng thay đổi hình dạng, khiến cô không nhìn thấy được phía trước cách mình gần nhất là thứ gì, là cùng đường hay là gì.
Nụ cười đắc ý vì đạt được mục đích của Đặng Thanh Vân cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu cô, vậy mà cô có một suy nghĩ cam chịu, giống như La Tú Vân, dường như cũng không có gì là không tốt.
Đặng Thanh Vân mau chóng được cứu lên, chẳng qua chỉ là uống mấy ngụm nước, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng, cô ta túm chặt lấy góc áo của Diệp Khuynh Lăng, không cho hắn rời đi, lại bị hắn gạt tay ra.
Lâm Văn Trúc đứng trên thuyền, lẳng lặng quan sát họ.
Cô đứng ngây như phỗng, cho đến khi có người nhảy xuống hồ, kéo thuyền vào bờ, Diệp Khuynh Lăng đợi ở đó.
Cô nhảy xuống thuyền, cười nhìn hắn, "Tam thiếu ngay cả quần áo cũng không đi thay, thế này là sợ em trốn mất, tam thiếu không giết người diệt khẩu được?".
Diệp Khuynh Lăng ướt như chuột lột, quần áo vẫn đang không ngừng nhỏ nước, dáng vẻ nhếch nhác này, vừa nhìn thấy thì sẽ kinh ngạc vì hắn mà cũng có thời khắc nhếch nhác như vậy, sau đó là lạnh thay hắn, nước này dính vào người, cũng không khác mấy với được bọc thêm một lớp băng.
Diệp Khuynh Lăng bình tĩnh nhìn cô mấy giây, "Anh chưa từng làm".
Đây là lần duy nhất hắn giải thích về chuyện của La Tú Vân, trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến chuyện muốn giết người diệt khẩu, cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn làm gì La Tú Vân, còn về chuyện giữa La Tú Vân và Đặng Thanh Vân, chuyện đó bảo hắn phải bình luận và ra quyết định thế nào, hai người đó, một người là người mà em trai hắn yêu thương, là người mà trước khi chết cậu ta dặn dò hắn phải chăm sóc cho tốt, người còn lại là người ái mộ em trai hắn.
"Vậy em nên gọi anh là gì, tam thiếu... hay là nhị thiếu?"
Nụ cười của hắn lúc này càng châm chọc hơn, hắn đi đến trước mặt cô, xoa xoa mặt cô, "Đừng nói với anh, bây giờ em mới biết chuyện này, nếu em đã dám thả Đặng Thanh Vân từ trong tay Diệp Khuynh Mặc đi, em dùng phương thức gì để quay về?".
Nhưng đoán là một chuyện, phỏng đoán này được chứng thực, lại là một chuyện khác.
Bất luận bên ngoài lan truyền thế nào về quan hệ giữa hắn và Đặng Thanh Vân, chuyện hắn chưa từng ngủ lại Lan Đình Hiên là sự thực, còn cả thái độ của hắn với Diệp Chí Hằng nữa, Diệp Chí Hằng nghiễm nhiên bị Đặng Thanh Vẫn dạy dỗ thành hư hỏng, hắn cũng chẳng tốn nhiều tâm tư gì, hắn có lý do gì mà vừa mặc kệ vừa thỏa hiệp với Đặng Thanh Vân, chính là nhận lời phó thác của người khác, chăm sóc đối phương, sẽ không dốc hết toàn sức lực, nhưng sẽ cố gắng hoàn thành.
Lâm Văn Trúc cắn môi, "Chẳng có gì giấu được anh cả".
Diệp Khuynh Lăng thu tay về, "Vậy vì sao phải cảm thấy thất vọng, anh vẫn luôn là người như thế, anh tưởng em đã biết từ lâu rồi".
"Rõ ràng anh có thể cứu cô ấy."
"Cô ấy tự sát, không ai có thể cứu được một người đã muốn chết."
Lâm Văn Trúc á khẩu.
Diệp Khuynh Lăng lại cười rất giễu cợt, "Bởi vì Đặng Thanh Vân vẫn sống tốt, còn nuôi nấng con trai, mà La Tú Vân thì đã qua đời từ lâu, thế nên cảm thấy không công bằng? Cảm thấy cậu em trai đó của anh rất ngu ngốc, người tốt như La Tú Vân thì không thích, vậy mà lại thích loại phụ nữ như Đặng Thanh Vân, cho nên không phục không cam tâm?".
Lâm Văn Trúc cắn môi không nói gì.
"Giữa người với người không phải là người tốt thì sẽ nhận được sự yêu mến hay đối xử tốt, người xấu thì nên bị khinh bỉ không ai yêu, em không chủ động, có tốt hơn nữa cũng vô dụng, mà người chủ động, có lẽ không thể được như ý nguyện, nhưng chung quy cũng đã tranh thủ vì bản thân mình, em nói xem?"
Lâm Văn Trúc nhắm mắt, "Ngay từ đầu anh đã biết là em".
"Em cố ý để lộ chiếc vòng cổ ra không phải để cho anh nhìn à?"
Sau đó là thăm dò, hoài nghi hết lần này đến lần khác.
Lâm Văn Trúc gật đầu, một mình đi về phía trước, Diệp Khuynh Lăng không đuổi theo, hoặc là nói hắn nên được gọi là Diệp Khuynh Đình – nhị thiếu gia nhà họ Diệp, thiếu gia chưa bao giờ được coi trọng, thiếu gia mà ngay cả cái chết cũng không có ai làm chủ cho, thiếu gia mà ngay cả đám người hầu cũng có thể tha hồ bắt nạt.
Lâm Văn Trúc đờ đẫn đi, vậy mà lại đến Bích Lạc Hiên.
Người đó là Diệp Khuynh Lăng hay Diệp Khuynh Đình, cô đều không bận tâm, ngay từ đầu cô đã nhận định hắn chính là người đã cứu mình, vì thế hắn làm gì, hắn có thân phận gì, còn liên quan gì nữa? Cô thả Đặng Thanh Vân đi, đều là vì hắn, Đặng Thanh Vân mất tích, hậu quả quá nghiêm trọng, cô không muốn hắn rơi vào rắc rối lớn này, mà cũng từ chuyện đó cô đã xác định được hắn là người thế nào, hắn không vứt bỏ mình, hắn cũng nghĩ cách cứu mình, vậy là đủ rồi.
Suy nghĩ đó, luôn đầy áy náy khi khuôn mặt La Tú Vân xẹt qua, nếu hắn thật sự có liên quan đến cái chết của La Tú Vân, mình nên làm thế nào?
Cô đẩy cửa lớn Bích Lạc Hiên ra.
Cảnh còn người mất, người sống không thể sống lâu dài, không thể mãi mãi không thay đổi, vật chết lại có thể tồn tại lâu dài, không thể không nói đó là sự châm chọc sâu sắc với nhân loại.
Cô đi vào, đi vào căn phòng của La Tú Vân.
Trước mắt dường như xuất hiện cảnh tượng La Tú Vân và Đặng Thanh Vân gặp nhau. Trong quá trình La Tú Vân đối thoại giao lưu với Diệp Khuynh Đình, cô ấy mơ hồ cảm thấy bất thường, cho đến khi bức tranh đó nhắc nhở cô ấy chỗ bất thường, cô ấy mới bắt đầu hoài nghi trong lòng, muốn cố hết sức nghe ngóng chuyện về nhị thiếu nhà họ Diệp, trong lòng đã xác định, tam thiếu này, thực ra là nhị thiếu, còn tam thiếu thực sự đã được chôn trong nấm mồ của nhị thiếu rồi.
Phỏng đoán là một chuyện, xác định lại là một chuyện khác.
Từ miệng Đặng Thanh Vân, La Tú Vân đã có được đáp án chân thực nhất.
La Tú Vân nhất định sẽ hỏi Đặng Thanh Vân, vì sao rõ ràng biết tam thiếu không còn là tam thiếu nữa, vậy mà vẫn còn đi theo hắn?
Đặng Thanh Vân sẽ trả lời thế nào?
Diệp Khuynh Lăng thật sự tính cách tốt bụng ôn hòa, dễ dàng bị người ta chi phối, Diệp Khuynh Lăng đó căn bản không thể chèo chống được nhà họ Diệp, càng không thể đối đầu với Diệp Khuynh Mặc, nhưng Diệp Khuynh Đình thì khác, hắn bị Diệp Quân bạc đãi nhiều năm, từ lâu đã học được cách tồn tại như thế nào.
Dưới sự phụ trợ của Diệp Khuynh Lăng kia, Diệp Khuynh Đình giống như một ngôi sao biết phát sáng, khiến người ta không nhịn được mà nhìn về hắn, ngước lên hắn, ái mộ hắn.
Đó là lý do vì sao Đặng Thanh Vân ở lại bên cạnh Diệp Khuynh Đình, quả thực là để được che chở, đồng thời cũng là vì chút tâm tư nhỏ đó. Ngay từ đầu cô ta cũng không phát hiện ra sự bất thường của Diệp Khuynh Đình, nhưng một người đàn ông không còn thân mật với mình nữa, tính cách và ngữ khí nói chuyện hoàn toàn khác, còn không phát hiện ra được hay sao?
Đặng Thanh Vân thậm chí còn hỏi lại La Tú Vân, "Những điều này không phải cô cũng cảm nhận được sâu sắc ư?".
Thứ cô thích là sự đơn thuần tốt đẹp của Diệp Khuynh Lăng, là sự trẻ trung hừng hực sức sống của thiếu niên đó, mà phải chăng cô cũng sẽ bị người ẩn nhẫn bày mưu tính kế hấp dẫn? Khi biết được chân tướng, là phẫn nộ, hay là đau lòng vì cảnh ngộ của hắn, rõ ràng sinh ra lừng lẫy, nhưng lại chẳng bằng một người bình thường, bây giờ vẫn còn sống, chẳng qua cũng chỉ có thể dùng thân phận của một người khác, ngay cả tên họ thân phận thật của mình cũng phải bỏ đi.
Sau khi Đặng Thanh Vân rời đi, La Tú Vân nhốt mình trong phòng.
Cô ấy sẽ nghĩ gì đây?
Có lẽ Đặng Thanh Vân ngầm ám chỉ với cô ấy, nếu đã biết chân tướng rồi, vậy thì Diệp Khuynh Đình sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
La Tú Vân tính cách nhát gan, lại rất sợ chết, cô ấy một mình ở trong phòng, liệu có nhớ lại tâm tư mơ mộng về tình yêu thời thiếu nữ hay không, sau đó phát hiện vậy mà đó là chuyện từ rất lâu rồi, tâm tình hồi ấy dường như vẫn còn có thể cảm nhận được, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy xa lạ.
Cô ấy thích Diệp Khuynh Lăng lâu như thế, lâu đến tựa như một đời, thậm chí không ngại dùng thân phận khác để gả cho hắn, nhưng cô ấy và Diệp Khuynh Đình rốt cuộc tiếp xúc được bao lâu? Vì sao lại mừng rỡ không thôi vì hắn đến viện của mình, sẽ muốn đi trang điểm cho thật xinh đẹp, sẽ chờ mong ánh mắt của hắn đậu lại trên người mình, sẽ ghen tị vì hắn đối tốt với Đặng Thanh Vân, có lẽ ngay từ đầu là bởi hắn là người mình yêu thầm, nhưng sau đó thì sao, chỉ là vì người đó mà thôi.
Phải thừa nhận mình đã thay lòng đổi dạ thế nào đây? Mà thiếu niên mình từng thích, anh ấy tốt đẹp đến thế, kết quả là cô gái anh ấy yêu thương sâu đậm cũng đã thay lòng đổi dạ, mình thì cũng không còn ái mộ anh ấy nữa, anh ấy ngay cả chết cũng không có mấy người biết được thân phận của anh ấy.
La Tú Vân như thế, sao xứng với mối tình thầm lặng đơn thuần đó, đó là thứ tình cảm tốt đẹp nhất trong lòng cô ấy, sao cô ấy lại có thể phản bội?
Nhưng đúng là đã phản bội, không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, không muốn chấp nhận sự phản bội của mình, không muốn tin rằng tình cảm tốt đẹp duy nhất lại bị mình vứt bỏ.
Sống làm gì đây?
Đợi Diệp Khuynh Đình đến giết mình sao? Đó là chuyện mà cô ấy không muốn đối mặt nhất, cũng không muốn đối mặt với hắn, bởi vì hắn đã nhắc nhở về sự phản bội của mình.
Cái chết đối với cô ấy mà nói là sự giải thoát thật sự, không cần phải đối mặt với sự phản bội của bản thân, cũng không muốn sống hoảng hốt lo sợ trong hoàn cảnh đó.
......
Lâm Văn Trúc tưởng tượng tâm trạng của La Tú Vân khi ấy, có lẽ đây là chân tướng, cũng có thể chỉ là mình nghĩ vậy mà thôi.
Diệp Khuynh Đình nói không ai có thể cứu một người đã muốn chết.
Hẳn hắn đã phát giác ra gì đó rồi nhỉ? Nếu là mình, sau khi có suy nghĩ muốn chết, mình sẽ làm gì đây, có lẽ sẽ không nhịn được mà hỏi hắn, trong mắt hắn mình là người thế nào, với mình hắn có chút tâm tư của một người đàn ông với một người phụ nữ hay không.
Diệp Khuynh Đình sẽ trả lời thế nào?
Với hắn, Đặng Thanh Vân là người mà em trai hắn thích, La Tú Vân có lẽ cũng là vợ của em trai hắn, có lẽ ngay từ đầu hắn từng muốn coi cô ấy thành vợ mình, nhưng trong đêm tân hôn, cô ấy thổ lộ với hắn, hắn biết được tâm tư của cô ấy, vì thế suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Màn thổ lộ đó, đã định trước rằng hắn không thể có tình cảm gì với La Tú Vân.
......
Cái chết đối với La Tú Vân mà nói, là giải thoát thực sự, giải thoát khỏi đầm lầy tình cảm, giải thoát khỏi hoàn cảnh phức tạp, cho nên không có báo thù, cô ấy tự rời đi, ngay cả Thái Vân và Thái Họa cũng không biết vì sao cô ấy lại tự sát, cô ấy đã chết, bí mật của tam thiếu sẽ mãi mãi trở thành bí mật, đây không hẳn không phải một sự bảo vệ.
......
Lâm Văn Trúc ngồi ngây ngốc, qua rất lâu, rất lâu. "Thật tốt".
Cô hẹp hòi cảm thấy La Tú Vân không thích người đàn ông đặt Đặng Thanh Vân vào lòng đó nữa, thật tốt, người đàn ông đó không xứng với sự yêu thích của La Tú Vân, dẫu rằng từ trước đến nay tình cảm đều không có xứng hay không xứng.
Diệp Khuynh Đình về đến Thiên Hành Cư, thay quần áo ướt ra.
"Lâm tiểu thư ở Bích Lạc Hiên." Lương Ba cung kính nói.
Diệp Khuynh Đình gật đầu, cô lúc này có lẽ cần thời gian để suy nghĩ, hắn biết cô có thể nghĩ rõ ràng được.
Diệp Khuynh Đình và Diệp Khuynh Lăng giống nhau như đúc, khi không biết thân thế của mình, hắn ghen tị với cậu em trai đó, hắn không hiểu vì sao hai người là anh em sinh đôi, phụ thân lại đối đãi khác biệt đến thế, cho đến khi nghĩa phụ cho hắn biết tất cả sự thực, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẫu thân đỏ bừng mặt, mẫu thân và nghĩa phụ tranh cãi, mẫu thân trách nghĩa phụ đã nói cho mình biết chân tướng, bảo nghĩa phụ cút đi.
Sau đó hắn mới biết, mẫu thân quả thực trách cứ nghĩa phụ, bà lại càng hi vọng đuổi nghĩa phụ đi để nghĩa phụ lấy một người phụ nữ bình thường sống cuộc sống riêng của bản thân, đừng làm chuyện công cốc nữa, người bình thường như họ, sao có thể đấu được với Diệp Quân. Rât buồn cười nhỉ, sau khi Nhậm Vũ Tinh chết, Diệp Quân thỉnh thoảng sẽ đến chỗ của Nhậm Tuyết Tinh, cái trò buồn cười đó, thông qua bà để nhớ Nhậm Vũ Tinh, sau đó lại trách móc Nhậm Tuyết Tinh quá chân chất, không được sinh động như Nhậm Vũ Tinh, càng nhớ nhung những điều tốt đẹp của Nhậm Vũ Tinh hơn, Nhậm Tuyết Tinh yên lặng chịu đựng, chỉ hi vọng ông ta đối tốt với con trai hơn một chút.
Diệp Quân coi Nhậm Tuyết Tinh như người phụ nữ của mình, đương nhiên không thể để bà rời đi theo người đàn ông khác. Nghĩa phụ biết tâm sự của mẫu thân, ông luôn trốn ở phía xa, lẳng lặng nhìn bà.
Cho đến khi mẫu thân qua đời, lòng Diệp Khuynh Đình ngập tràn thù hận.
Hắn biết Diệp Khuynh Lăng tốt bụng, nhưng rốt cuộc Diệp Khuynh Lăng có biết hay không, cậu ta đối tốt với mình, sẽ chỉ càng tôn lên sự bi ai của mình, sẽ càng khiến mình cảm thấy cậu ta đang bố thí tình cảm cho mình.
Lần đầu tiên hai người hoán đổi thân phận, hắn thấp thỏm không yên đi đến trước mặt Diệp Quân, rất kì lạ, vậy mà Diệp Quân không nhận ra hắn. Có lẽ trong lòng Diệp Quân, đứa con có thể chủ động đi đến trước mặt mình nhất định là cậu con trai mình yêu thương nhất.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một suy nghĩ kì lạ, rất kích động rất hưng phấn, Diệp Quân thật sự yêu thương Diệp Khuynh Lăng đến thế sao, chẳng qua cũng chỉ thế thôi, ngay cả con trai mình cũng không nhận ra.
Kể từ đó, hắn và Diệp Khuynh Lăng bắt đầu hoán đổi thân phận ngày một nhiều, hắn sắm vai Diệp Khuynh Lăng cũng ngày một quen, cho đến khi Diệp Khuynh Lăng xuất ngoại du học, hắn mới lại biến thành Diệp Khuynh Đình, nhị thiếu gia trầm mặc kiệm lời đó.
Sau đó Diệp Khuynh Lăng gặp chuyện, lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra mình cũng lo lắng cho cậu em trai đó, mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận.
Sau khi gặp chuyện, Diệp Khuynh Lăng kéo tay hắn, "Nhị ca, chúng ta hoán đổi thân phận lần cuối cùng đi, như thế thì phụ thân sẽ không quá đau buồn, huynh cũng có thể tùy thích làm chuyện huynh muốn làm".
Sau khi hắn đồng ý, Diệp Khuynh Lăng chỉ nói với hắn, giúp cậu ta chăm sóc tốt cho Đặng Thanh Vân.
Đó là lời dặn lúc lâm chung của Diệp Khuynh Lăng, hắn đương nhiên phải cố hết khả năng để làm được.
Đặng Thanh Vân đi gặp La Tú Vân, La Tú Vân gặp chuyện, vậy mà suy nghĩ đầu tiên của Đặng Thanh Vân lại là phải tìm ra được nha hoàn của La Tú Vân, cùng diệt khẩu một thể.
Đó là lần đầu tiên Diệp Khuynh Đình nghi ngờ con mắt của em trai mình, sao lại thích dạng phụ nữ như vậy chứ.
Đặng Thanh Vân nói, "Em đều là vì anh, La Tú Vân đã phát hiện ra chuyện của anh rồi, cô ta tự hiểu chuyện mà lựa chọn tự sát, nhưng người hầu hạ bên cạnh cô ta nhất định cũng đã phát hiện điều bất thường, lẽ nào anh muốn chuyện này truyền ra ngoài sao?".
Diệp Khuynh Đình chỉ nói một câu với cô ta: "Nếu người biết chuyện này đều nên chết, vậy thì cô mới là người nên bị giết nhất".
......
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt
Lần đầu tiên Lâm Văn Trúc xuất hiện, bản thân hắn cũng rất kinh ngạc, cô gái đó vậy mà thật sự đến tìm mình, còn hắn vậy mà vẫn còn nhớ cô, nhớ đến đôi mắt đầy khát khao của cô.
Hắn cho cô ba cơ hội rời đi.
Lần đầu tiên là khi cô dùng bồ câu để thăm dò, hắn đề nghị để cô rời đi, cách xa hoàn cảnh phức tạp này.
Lần thứ hai là khi cô muốn tìm Thái Vân, hắn muốn để cô chủ động rời đi, nhưng lại không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện sau đó.
Lần thứ ba hắn sắp xếp phương thức rời đi tốt nhất, cô lại dùng phương thức của cô để quay về.
Nghe nói nếu một người rời đi ba lần mà vẫn không rời đi được, vậy thì mãi mãi cũng sẽ không rời đi được, hắn không muốn thừa nhận, vào khoảnh khắc này, hắn đột nhiên không muốn cô rời đi nữa.
Con đường ngươi lừa ta gạt này quá dài quá gian khổ, một trái tim cô đơn quá lâu, cũng muốn theo đuổi chút ấm áp ấy.
Lần này Lâm Văn Trúc đã thật sự bị bệnh.
Cô nằm trên giường, mở mắt, bèn nhìn thấy Diệp Khuynh Lăng.
Hắn cười nhìn cô, "Đúng là bệnh chẳng đúng lúc gì cả, nếu không em có thể thưởng thức dáng vẻ điên cuồng bây giờ của Đặng Thanh Vân rồi".
Đặng Thanh Vân tính kế lâu như thế, muốn để Lâm Văn Trúc phát hiện chân tướng, khiến Diệp Khuynh Đình đích thân ra tay, kết quả là Lâm Văn Trúc vẫn sống tốt.
Lâm Văn Trúc cũng phản ứng lại, mình vẫn còn sống, chính là sự báo thù lớn nhất với Đặng Thanh Vân.
Cô cúi đầu ho khan, rồi ngước mắt nhìn hắn, đúng là tai họa mà, rõ ràng là nhị thiếu gia không được yêu chiều cơ mà, sao lại đoạt đi được nhiều trái tim phụ nữ đến thế, trong khi hắn còn cực kì vô tình nữa, chưa từng có ai tiến vào được trái tim hắn.
"Không bón thuốc cho em sao?"
"Thuốc ba phần độc, em chỉ có thể tự dựa vào bản thân em thôi." Hắn hơi dừng lại, "Em mang thai rồi".