Cô biết Vạn Lý cũng vì muốn tốt cho cô. Mặc dù cô rất nhát gan, nhưng ác ma đó liên tục chèn ép làm khơi dậy sự phản kháng mạnh mẽ trong cô. Tại sao cô phải chịu sự bắt nạt như vậy? Tại sao một Lý Cảnh Minh lương thiện, yếu đuối lại bị nó hãm hại vô cớ, bị mọi người đổ oan và phải gánh lấy thảm kịch nhà tan cửa nát? Nếu luật sự tiếp theo đến nhận vụ án này họ sẽ giải quyết ra sao? Chẳng lẽ không ai có thể giúp đỡ đương sự tội nghiệp của cô?
Không được! Chẳng lẽ không có công lý sao!
"Tôi muốn nhận vụ này, tôi muốn thắng nó." Cô thẳng lưng, "Tôi không thể nhượng bộ! Cho dù bát tự tôi có nhẹ, sẽ gặp nguy hiểm mất mạng, nhưng tôi không phục."
Vạn Lý thở dài.
Anh biết! Anh biết Tiểu Hạ bị ép đến mức nóng nảy, bây giờ trong lòng cô tràn ngập tinh thần trượng nghĩa, cô ghét cái ác như kẻ thù - cô đã bỏ qua lý trí và hành động tất cả bằng sự nhiệt huyết của mình.
Nguyễn Chiêm lạnh lùng thờ ơ theo dõi toàn bộ câu chuyện, nhưng không ngờ là Tiểu Hạ sẽ trả lời như vậy, khiến hắn có chút khâm phục. Tuy khâm phục, nhưng hành vi lấy trứng chọi đá này quả thật là ngu ngốc. Cô ấy đâu phải là đối thủ của ác linh đó!
Tiểu Hạ như hiểu được nội tâm của hắn, trực tiếp đi về phía hắn làm hắn sinh ra một dự cảm không tốt.
"Lần này anh không thể không giúp tôi." Cô nắm lấy cánh tay hắn, "nếu không có anh Lý Cảnh Minh sẽ chết, và tôi cũng chết chắc luôn đó."
Nguyễn Chiêm tò mò nhìn vào đôi mắt cô. Hóa ra cô cũng biết nếu mình cứ làm loạn sẽ khó giữ được mạng, kể ra cô vẫn biết cân nhắc đấy, nhưng cô lấy gì để nhờ hắn trợ giúp. Cô không phải rất ghét hắn sao?
"Giúp tôi đi, giúp tôi đi" Cô bắt đầu kéo cánh tay hắn, nhìn không ra vẻ làm nũng ngược lại lại có chút ép buộc. Đương nhiên, dựa vào vị trí của cô trong lòng hắn, cô không đủ tư cách làm nũng, nhưng từ khi nào cô lại có tư cách ép buộc hắn?
Là con gái thật tuyệt, có thể thay đổi thái độ của mình tùy theo thời thế. Rõ ràng, một phút trước sau khi nhận được ân huệ của hắn cô lại hiểu lầm còn tỏ vẻ khinh thường, một phút sau đó liền không nói lý lẽ mà nhìn hắn đưa ra yêu cầu lớn hơn.
"Rốt cuộc cậu tính như thế nào?" Vạn Lý thấy một người kiên định muốn vượt qua khó khăn, thiếu điều là quỳ xuống van xin, nhưng người kia lại không buồn hé răng, không nhịn được nữa phải chen vào.
Trên thực tế, Vạn Lý ấy không lo lắng gì về sự hợp tác của họ vì anh ấy biết với tính cách kiên định của Nguyễn Chiêm thì hắn luôn làm việc đến nơi đến chốn, nếu hắn đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho Tiểu Hạ, cho dù Tiểu Hạ có làm loạn cỡ nào hay ác quỷ mạnh đến đâu, hắn cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Quả nhiên, vẻ mặt của Nguyễn Chiêm có chút buông lỏng.
"Trước khi xảy ra sự việc này, cô có tin rằng trên đời này có quỷ không?" Hắn đột nhiên hỏi Tiểu Hạ.
"Không. Nhưng tôi "hy vọng" là có."
"Làm vậy để làm gì? Để chứng minh rằng sinh mệnh là vĩnh hằng?" Nguyễn Chiêm cười lạnh trong lòng. "Con người, cả đời luôn sống trong sự mệt mỏi, tiều tụy không thể chịu nổi nữa thì tại sao còn hy vọng rằng sự sống là bất diệt để kiếp sau lại tiếp tục nỗi khổ đó?"
Câu hỏi của anh khiến Tiểu Hạ sững sờ một chút. Cô nhìn xuống chiếc bùa hộ mệnh bằng ngọc trên người mình, nhớ đến người bà đã khuất, trong mắt cô trào ra một chút nước.
"Để chứng minh rằng tuy chết nhưng không phải là hết" Cô đáp.
Thấy cô đột nhiên buồn bã, Nguyễn Chiêm quyết định giúp cô vì anh đã khiến cô trả lời điều nằm ngoài ý muốn.
Vào buổi chiều, Tiểu Hạ lần nữa hẹn gặp Lý Cảnh Minh. Ngày hôm nay cô đã làm điều phạm pháp đầu tiên trong đời - cô làm giả giấy giới thiệu của văn phòng, thậm chí còn hù dọa khiến Tiểu Vương sợ hãi về nhà và yêu cầu Nguyễn Chiêm đóng giả làm luật sư đi cùng cô đến trại giam. Quyết tâm giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng vấn đề an toàn cũng nên xem xét, lần trước Lý Cảnh Minh rõ ràng rất nguy hiểm, nhất định phải mang theo vệ sĩ riêng. Bên cạnh đó, vệ sĩ của cô còn có năng lực ngoại cảm, điều này làm cô có chút đắc ý.
Quá tốt! Trông Nguyễn Chiêm rất giống một luật sư thông minh giỏi giang trong trang phục tây âu và giày da.
Mà hắn cũng không phản đối đề nghị của cô, bởi vì trong lòng hắn có chút nghi ngờ, hắn phải gặp trực tiếp Lý Cảnh Minh để giải đáp.
Thời điểm đến trại tạm giam, bởi vì lần trước Tiểu Hạ từng đến đó và xém chút nữa xảy ra chuyện, nên cô đã để lại ấn tượng rất sâu với cảnh sát, cũng vì vậy mà họ không để ý luật sự đi cùng lần này có sự khác biệt. Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm đã thuận lợi gặp được nghi can Lý Cảnh Minh.
Khi Lý Cảnh Minh ngồi trước mặt Tiểu Hạ, cho dù có Nguyễn Chiêm ở bên cạnh, Tiểu Hạ không khỏi có chút ớn lạnh. Không phải anh ta lại làm điều gì đó khủng khiếp mà là anh ta trông tiều tụy hơn một tuần trước rất nhiều, như một xác ướp lâu năm.
Tinh thần anh ấy phải chịu đựng sự dày vò như thế nào mỗi ngày!
Tiểu Hạ thương cảm vô hạn với Lý Cảnh Minh, nhưng thật đáng xấu hổ là cô không dám nhìn thẳng mặt anh ta, bởi vì cô từng nghe nói nếu nhìn vào khuôn mặt của xác ướp sẽ bị ác linh bám theo.
"Bắt đầu đi" Nguyễn Chiêm thấp giọng nhắc nhở cô.
"A? Nói cái gì bây giờ?" Tiểu Hạ giật mình, sau đó mới nhớ là mình đang ở trước mặt đương sự, vì vậy vội vàng theo quy củ tiến hành chào hỏi. Nguyễn Chiêm ở bên cạnh sững sờ, không hiểu làm sao một người như vậy lại trở thành luật sư. Nhìn thấy bộ dạng của cô, liệu có ai dám tìm cô để biện hộ sao?
Lý Cảnh Minh ngẩng đầu lên.
Tiểu Hạ buộc mình phải nhìn thẳng vào anh ta, thấy rõ sự thay đổi liên tục trong đôi mắt ấy, từ đau đớn, tuyệt vọng, bình tĩnh đến ác ý, quỷ dị và kỳ quặc.
"Ngươi lại tới đây. Ngươi sẽ chết." Anh ta nói với giọng mà cảnh sát bên cạnh không thể nghe thấy.
Tiểu Hạ khẳng định đây không còn là Lý Cảnh Minh nữa, nhưng ác linh đó chẳng phải đã ám lên chủ nhà sao? Tại sao nó lại ở đây! Cô kéo cánh tay của Nguyễn Chiêm một cách vô thức, nhưng Nguyễn Chiêm vẫn ngồi bất động, như thể đang chờ đợi một đợt tấn công của Lý Cảnh Minh.
"Tôi sẽ sống thật tốt, và tôi sẽ làm mọi thứ có thể để cha con Lý Cảnh Minh không chết." Thái độ của Nguyễn Chiêm rõ ràng là muốn chọc tức ác linh ám trên người Lý Cảnh Minh, thấy vậy Tiểu Hạ đã to gan hơn và cố gắng phối hợp.
Cảnh sát ở một bên thấy bọn họ thì thào, nhưng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, liền hướng phía trước cảnh cáo.
"Ngươi tìm chết!" Con quỷ nhất thời tức giận.
"Vậy ngươi phải giết ta mới được."
Tiểu Hạ không biết câu này có nặng quá không, mà khiến "Lý Cảnh Minh" đột nhiên đứng dậy vồ lấy cô, nhưng Nguyễn Chiêm và cảnh sát còn nhanh hơn. Viên cảnh sát nhanh chóng nắm lấy vai còn Nguyễn Chiêm dán một tờ giấy bùa lên trán anh ta.
"Anh làm gì vậy?" Viên cảnh sát kinh ngạc nghĩ là tên luật sư này bị điên.
"Không có gì, chính là cái này." Nguyễn Chiêm đưa lòng bàn tay ra, trong đó là một gói giấy màu vàng có vẽ những đường nét kỳ lạ. Lợi dụng cảnh sát cúi đầu xuống, Nguyễn Chiêm vỗ vào đỉnh đầu anh ta, "Không có chuyện gì phát sinh, ngươi chỉ là hoa mắt thôi." Hắn hướng dẫn.
Anh cảnh sát ngoan ngoãn giống như bà chủ nhà buổi sáng bước đến ghế ngồi xuống, dựa vào bàn tiến vào trạng thái vô tri vô giác.
Tiểu Hạ nhìn viên cảnh sát dễ dàng bị khuất phục còn "Lý Cảnh Minh" không ngừng dãy dụa như đang mắc kẹt bởi một sợi dây vô hình, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút đáng sợ. Hắn ta có thể xua đuổi ma quỷ lại có thể điều khiển người khác. Nếu hắn muốn đối phó với cô chắc cô sẽ như bột phấn tan biến không chút dấu vết.
Nguyễn Chiêm dường như biết Tiêu Hạ đang nghĩ gì, liền giải thích: "Chỉ là thuật thôi miên cao cấp thêm một chút đan dược." Anh ta quơ quơ gói giấy màu vàng trong tay, "Không phải là tà thuật."
"Đẳng cấp cao như vậy chỉ có trong truyện Liêu trai mà thôi."
"Cô muốn nói gì thì tùy. Nhưng đừng lo, tôi sẽ dùng nó để đối phó với cô đâu."
"Anh thề đi."
"Phương pháp này dựa vào tính đột kích. Nếu đối phương có phòng bị, thì hiệu quả sẽ bị gián đoạn hoặc không có hiệu quả" Đây thuật thôi miên cổ xưa đã bị thất truyền từ lâu. Phương pháp thôi miên ở các cấp độ khác nhau sẽ khác nhau, chúng sẽ không bị gián đoạn hay không có hiệu quả như hắn nói với Tiểu Hạ. Hắn buộc phải nói dối cô, kẻo cô lại làm loạn vì nghi ngờ.
"Anh thề đi!" Không biết vì sao, Tiểu Hạ cảm thấy người đàn ông này tuy lời lẽ cay nghiệt nhưng rất giữ chứ tín cho nên khi hắn thề thì cô mới có thể yên tâm.
"Ừm, tôi thề." Nguyễn Chiêm thỏa hiệp.
Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy không ai để ý trong phòng đang xảy ra chuyện liền vội nhắc nhở: "Đừng lãng phí thời gian, mau hỏi "Lý Cảnh Minh" đã xảy ra chuyện gì, nếu không tôi không thể giúp được cô, cô cũng không giúp được gì cho anh ấy đâu."
"Bây giờ phải hỏi như thế nào đây?" Tiểu Hạ chỉ về phía "Lý Cảnh Minh" vẫn đang chống cự, giãy giụa như mái chèo.
Nguyễn Chiêm không hề trì hoãn, nhanh chóng vẽ bùa trên không trung. Tiểu Hạ cảm thấy kì lạ, không hiểu tại sao hắn lại vẽ một cái xương cá vô hình trên không trung. Nhưng cái xương cá này rất hiệu quả "Lý Cảnh Minh" dần dần bình tĩnh trở thành một "con người" thực sự.