Người Trừ Tà

Chương 12: Hồi ức (đầu)



"Lý Cảnh Minh, hiện tại anh không còn bị khống chế nữa. Có chuyện gì thì cứ nói ra, tôi sẽ giúp anh." Tiểu Hạ chính thức lên tiếng.

Lý Cảnh Minh mơ hồ nhìn bọn họ, không tin tưởng.

"Đây là đạo sĩ tôi mời đến. Anh ấy đã giúp anh tạm thời thoát khỏi khống chế. Nhưng con quỷ này quả thực rất mạnh, chúng tôi chỉ có thể trấn áp nó trong thời gian ngắn. Nếu anh không nói ngay, tôi không có cách nào giúp được anh. Anh nói ra, chúng tôi mới tìm được điều gì đó có thể khắc chế nó. Chẳng lẽ anh cam tâm bị nó bắt nạt và làm tổn thương cả gia đình mình như vậy?"

"Mình là đạo sĩ mà cô ấy mời đến á? Cô ấy có thể bẻ cong câu chuyện như vậy, chẳng trách mọi người nói lời của luật sư là tiền bạc. Năng lực của cô ấy tuy kém nhưng lại có thể vẽ ra một câu chuyện hợp lý đến kinh ngạc" Nguyễn Chiêm nghĩ thầm.

Nhưng Lý Cảnh Minh vẫn không dễ dàng tin tưởng Tiểu Hạ.

"Lần trước không phải anh nhờ tôi giúp đỡ sao?" Tiểu Hạ vội vàng nói "Nếu không tự vực dậy bản thân thì không ai có thể giúp được anh cả. Anh không quan tâm bản thân cũng không sao, nhưng anh thậm chí không muốn nghĩ đến con trai của mình sao? Mấy ngày trước nó còn làm hại con trai của anh đấy!"

Câu này thực sự đã kích thích Lý Cảnh Minh. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, dọa Tiểu Hạ giật nảy mình, còn tưởng rằng anh ta lại bị khống chế.

"Cô là ai?" Lý Cảnh Minh hỏi, giọng nói trầm đến mức gần như không nghe thấy được.

"Tôi là ai? Tôi là luật sư của anh, Nhạc Tiểu Hạ. Tôi đã giới thiệu bản thân với anh vài lần rồi."

"Đưa tay của cô cho tôi."

"Để làm gì?" Tiểu Hạ vô thức giấu hai tay ra sau lưng. Tên lưu manh, cô không bị mắc lừa đâu! Lần trước bị tóm, dấu tay quỷ quái mà anh ta gây ra khiến cô đau cả ba ngày, vết thương bây giờ vẫn còn đã chuyển thành hơi xanh nhạt.

"Nó sẽ biến thành bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì. Nó có thể biến thành cô, hoặc cái bàn này, cái ghế này, hoặc thậm chí là vị đạo sĩ này! Tôi phải chắc chắn rằng cô không phải là nó biến thành để lừa tôi." Lý Cảnh Minh thì thầm như thể sợ bị nghe thấy, biểu hiện của anh ta khiến da đầu Tiểu Hạ tê dại. Cô quay lại nhìn Nguyễn Chiêm, sau khi nhận được lời động viên thầm lặng của anh, cô do dự đưa tay ra cho Lý Cảnh Minh.

Lý Cảnh Minh đột nhiên nắm lấy tay cô. Sự đụng chạm lạnh lẽo và cứng ngắc khiến Tiểu Hạ co cứng người, suýt chút nữa hét lên. May mắn thay, hai tay Nguyễn Chiêm đang để ở vai cô trấn an, mới không làm cô ngất tại chỗ.

"Anh xác nhận đi!"

"Cô là thật." Lý Cảnh Minh buông Tiểu Hạ ra, nước mắt đột nhiên trào ra, "Cô tin tôi sao?"

"Đương nhiên là tôi tin, bởi vì nó cũng muốn hại tôi."

"Nhưng mà nó chưa bao giờ rời khỏi tôi, làm sao có thể hại cô!"

"Có thể là con khác không? Hoặc là.." Tiểu Hạ nhìn Nguyễn Chiêm.

Nguyễn Chiêm lắc đầu, "Chuyện này tôi sẽ giải thích với cô sau. Không còn nhiều thời gian. Tôi đề nghị cô nên nghe đương sự của mình nói."

"Tiếp tục đi, hãy kể về việc anh đã trêu chọc nó như thế nào, nó hại anh ra làm sao, vụ án kia là xảy ra chuyện gì, tại sao nó lại hại anh, tất cả những nguyên nhân và hậu quả tôi đều muốn anh kể cặn kẽ cho tôi nghe." Bọn họ không có thời gian giải thích cho Lý Cảnh Minh, phải đi thẳng vào chủ đề.

"Trước hết các người hãy kể về tình hình con trai cho tôi biết được không?"

"Nếu anh hỏi về cơ thể của thằng bé, tôi chỉ có thể nói rằng thằng bé đang hồi phục và chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng vài ngày trước," nó "đã kiểm soát cơ thể đang hôn mê của con trai anh để chặt đầu một cô y tá."

Lời nói của Tiểu Hạ khiến Lý Cảnh Minh choáng váng, anh nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạ như thể không tin được.

"Quả nhiên! Nó không lừa dối tôi. Nó không những khiến tôi thành tội nhân mà còn khiến cả gia đình tôi chết hết! Quả nhiên! Quả nhiên!"

"Bình tĩnh, nếu không anh sẽ không còn cơ hội!" Nguyễn Chiêm ngăn cản Lý Cảnh Minh đang có xu hướng kích động lại.

"Đúng vậy!" Tiểu Hạ không ngừng trấn an "Nếu anh biết "nó" sẽ hại chết tất cả mọi người trong gia đình anh, chẳng lẽ anh không phản kháng sao? Không phải cho người khác, mà còn cho con trai của anh. Nó mới mười lăm tuổi, tương lai còn rất dài. Ai mà biết đám mây nào trên bầu trời sẽ mưa, nói không chừng cơ thể con trai anh sẽ xảy ra kì tích. Hãy tự giúp mình, cũng chính là giúp thằng bé!"

Những lời nói của Tiểu Hạ đem một tia hy vọng cho Lý Cảnh Minh. Dù hi vọng có mỏng manh nhưng tình yêu thương vô điều kiện của cha mẹ dành cho con cái vẫn khiến trái tim vốn đã tuyệt vọng của anh dấy lên sự can đảm, "Được, tôi sẽ làm mọi thứ có thể, không thể để nó làm tổn thương Thư Luân một lần nữa." Sau biến cố, lần đầu tiên trong đời anh ta mới thực sự thể hiện bản lãnh đàn ông. Anh ấy bắt đầu nhớ lại những kỳ quái xảy vài tháng trước.

"Mọi chuyện bắt đầu từ địa vị của tôi trong gia đình này. Tôi vốn là giáo viên ở một nông thôn nghèo thuộc vùng Tây Bắc. Sau đó, tôi gặp vợ tôi trong một buổi tuyên dương giáo viên xuất sắc. Tôi là đại diện giáo viên nông thôn lúc bấy giờ, còn cô ấy là giáo viên ưu tú nhất trong buổi lễ đó. Các người không thể hiểu được môi trường sống của giáo viên nông thôn đâu. Tôi chỉ có thể nói rằng nếu tôi được chuyển đến thành phố muốn tôi làm gì cũng được. Và cuộc gặp đó có thể là cơ hội duy nhất mà tôi có. Vợ tôi tuy nhan sắc rất bình thường, tính tình lại đanh đá hung dữ, không có duyên với đàn ông nhưng dù sao cô ấy cũng được sinh ra ở thành phố lớn và là một giáo viên xuất sắc, tôi không thể tưởng tượng được tại sao cô ấy lại coi trọng tôi, một người gia cảnh bần hàn không có tài cũng chẳng có nhan sắc. Chẳng bao lâu sau tôi đã trở thành con rể và sông chung với gia đình họ. Tôi không những được sống ở thành phố lớn như mong ước mà còn nhờ mối quan hệ sâu sắc của bố mẹ vợ với bộ Giáo dục họ đã tìm được công việc khá tốt cho tôi tại một trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Nhìn chung người ngoài đều thì thầm rằng tôi như chuột sa hũ nếp, gặp thời đổi vận, nhưng không ai biết rằng trong gia đình bọn họ, tất cả đều khinh thường tôi. Chẳng qua do vợ tôi rất cố chấp không lay chuyển được, họ mới miễn cưỡng chấp nhận cho cô ấy cưới tôi. Lúc đầu cô ấy đối với tôi rất tốt, nhưng không lâu sau cô ấy bắt đầu giống gia đình của mình.

Thực ra, đôi khi tôi nghĩ, có lẽ bố mẹ vợ kỳ vọng rất nhiều vào vợ tôi. Cô ấy là người rất có năng lực, nhưng lại chọn tôi như kiểu bị ma xui quỷ khiến, từ đó mới trở nên tầm thường. Có lẽ cô ấy hối hận, nhưng Thư Luân đã sinh ra rồi, cô ấy lại quá cố chấp, không muốn thừa nhận sai lầm mà ly hôn với tôi. Nói cho cùng, là do chính sự tồn tại của tôi đã khiến cả nhà cô ấy thất vọng, điều này đã tạo ra một bầu không khí ngột ngạt trong gia đình."

Lý Cảnh Minh dừng lại và nói tiếp: "Lúc trước tôi rất xấu hổ khi kể chuyện này với người khác, nhưng bây giờ không có gì là tôi không thể nói. Chắc hẳn các người đã từng nghe đến bạo lực gia đình. Đừng nghĩ chỉ có phụ nữ mới là nạn nhân. Ít nhất trong gia đình này, người phải chịu điều đó là tôi. Nói chuyện lạnh lùng, la hét và lời lẽ xúc phạm là chuyện bình thường, thậm chí khi có một chút bất hòa cô ấy liền đánh, véo, thậm chí cào cấu tôi.. Đừng nghĩ cái mác gia đình giáo viên sẽ tốt đẹp đến thế nào, giáo viên chỉ là một cái nghề thôi. Họ có thể làm rất tốt công việc của mình, nhưng tính cách của họ không nhất thiết phải đáng được tôn trọng. Còn tôi là một kẻ nhu nhược, có thể không giống đàn ông cho lắm, tôi không nghĩ mình xứng đáng với cô ấy, tôi luôn kém cô ấy một bậc cho nên suốt mười mấy hai mươi năm qua tôi vẫn luôn nhẫn nhịn mà sống. Tôi không những phải nghe lời cô ấy mà còn không có tự do về kinh tế. Chúng tôi dạy chung trường, lương tháng đều do cô ấy lãnh, khi đổi thành chuyển khoản thì thẻ ngân hàng cô ấy cũng cầm, đến mật khẩu tôi còn không biết. Đừng nói gửi tiền về quê cho mẹ tôi, thậm chí khi muốn viết thư tôi cũng phải xin tiền cô ấy mua tem.

Tôi thực có lỗi với mẹ, bà ấy thủ tiết từ khi còn trẻ, rất vất vả nuôi tôi trưởng thành. Nhưng tôi là một đứa vô ơn, vô dụng lại muốn thoải mái mà tìm đủ mọi cách thành phố một mình, bỏ mặc bà ở quê, lại không có năng lực đón bà lên ở dù chỉ một ngày. Một lần vì quá nhớ tôi, bà ấy đã lặn lội lên thăm với một bao lớn đặc sản ở quê, nhưng gia đình bố vợ tôi đã nói móc chỉ chó mắng mèo suốt một đêm khiến bà phải quay trở về nhà trong nước mắt. Đến nhà ga bà ấy đã khóc rất nhiều, còn dúi vào tay tôi hai trăm đồng trước khi rời khỏi. Các người có biết số tiền đó bà ấy phải mất bao lâu để tiết kiệm không? Nhưng kết quả về đến nhà vợ tôi đã lục soát tìm được số tiền đó, cô ấy lấy nó để đi mua một chiếc áo sơ mi lụa cho mẹ của mình! Có thể tưởng tượng được không? Đây là ngôi nhà của những người thầy giáo chuẩn mực, người mà người ta luôn ca ngơi về đạo đức và lối sống!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.