Ánh sáng đó phát ra từ những lá bùa mà Nguyễn Chiêm vẽ. Không biết chúng được làm từ chất liệu giấy gì mà khi ngâm trong nước cũng không bị hỏng, ngược lại chúng dựng đứng trong dòng nước như những cánh buồm trong suốt, tạo thành một vòng tròn vây lấy Nguyễn Chiêm. Tình hình của Nguyễn Chiêm lúc này rõ ràng không mấy khả quan, nói đúng hơn là đang miễn cưỡng chống đỡ. Anh gian nan giữ cho cánh tay trái đang bắt ấn chỉ thẳng về phía trước, tay phải và hai chân của anh ta đã bị rong rêu cuốn chặt. Những cây rong đó như có sinh mệnh lượn tới lượn lui thăm dò sơ hở của anh, nhìn kỹ mới thấy chúng Là một bộ tóc dài xõa tung, từng lọn từng lọn như những cánh tay ma quái quấn chặt lấy Nguyễn Chiêm, có cái còn cố gắng phá hủy trang bị lặn của anh.
Rõ ràng Nguyễn Chiêm không đoán được oán linh đã hợp thể thành công, nên ngay từ đầu đã gặp bất lợi. Trước mắt anh vẫn có thể kiên trì, nhưng nếu tiếp tục nhất định sẽ bị chết ngạt trong nước!
Tiểu Hạ không còn thời gian để suy nghĩ, vội vàng mở tung hộp giấy mà cô luôn ôm chặt trước ngực, bên trong lớp sáp hình con thỏ đã tự động tan chảy. Hiện tại trước mặt cô là một cây kiếm gỗ nhỏ, dài hai tấc toàn thân bao phủ chằng chịt những chú ngữ đỏ như máu, trông như những con nòng nọc.
Cô cẩn thận chạm nhẹ vào chuôi kiếm, không biết nên làm cái gì. Trong khi cô đang do dự, "bóng người" mơ hồ đứng bên ngoài vòng tròn bùa chú, vẫn luôn quay lưng về phía cô, đột nhiên phát hiện có người tới quấy rối. Cơ thể nó vẫn bất động chỉ có cái đầu quay 180 độ đối mặt với Tiểu Hạ. Trông nó thật gớm ghiếc với kiểu tóc của tú tài vào cuối thời nhà Thanh nhưng lại rối tung, da mặt thối rữa thành từng mảnh, nó đưa đôi mắt với hốc mắt trống trơn mọc đầy rong rêu thậm chí còn có những con cá nhỏ đang bơi lội nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạ, khóe miệng mấp máy.
"Xen vào chuyện người khác thì phải chết" Tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng Tiểu Hạ hiểu được nó đang muốn nói cái gì, lập tức liền biết trước mặt cô là tên tú tài mang đầy oán hận - kẻ đầu sỏ gây tội
Nó lao thẳng về phía Tiểu Hạ. Cô hoảng sợ nhắm chặt mắt và giơ kiếm lên. Thanh kiếm gỗ đột nhiên trở về kích cỡ của kiếm bình thường, tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, buộc quỷ tú tài phải vội vàng chạy trốn, thậm chí ở phía xa cả cây rong trói buộc Nguyễn Chiêm cũng rít lên một tiếng rồi hóa thành hư ảo. Cùng lúc đó, bong bóng khí bảo vệ Tiểu Hạ cũng biến mất, áp lực nước ập tới khiến cô có cảm giác muốn nổ tung và ngột ngạt.
Cô liều mạng vùng vẫy muốn bơi tới gần Nguyễn Chiêm nhưng dòng nước dữ dội đã đẩy cô ngày càng xa anh, cô tuyệt vọng tưởng mình lại sắp chìm vào bóng tối lần nữa.
Nguyễn Chiêm đã sớm nhìn thấy Tiểu Hạ, nhưng lúc đó anh đang ở bên bờ sinh tử không có biện pháp bảo vệ cho cô. Bây giờ thấy cô vì cứu mình mà sắp trở thành thức ăn cho quỷ dữ, anh buộc phải phá vỡ thế trận, đem lá bùa gần mình nhất hóa thành một sợi dây vô hình rồi nhanh chóng kéo Tiểu Hạ lại gần, đồng thời tháo mặt nạ dưỡng khí ra và đeo lên mặt cô.
Tiểu Hạ hít sâu một hơi, cảm giác ngạt thở thật đáng sợ, cô không muốn gặp lại một lần nữa.
Lúc này, những quỷ hồn rình rập xung quanh phát hiện sơ hở của vòng bùa chú liền lập tức tấn công. Cả hai bị bóng tối hắc ám vây lấy, nhất thời xung quanh đủ loại âm thanh khóc thút thít cùng cười ha hả vang lên.
Ô ô ô..
Tiếng tù và vang lên bên tai cả hai người theo tiết tấu kì lạ, kích động dòng nước xung quanh mơn trớn, lôi kéo, đè ép cơ thể bọn họ, như vô số cánh tay lạnh lẽo u ám đang cố gắng chôn vùi bọn họ dưới đáy hồ sâu.
Trong bóng tối không khác gì địa ngục này, họ giống như những con cừu non đợi bị giết thịt, và Nguyễn Chiêm là hy vọng sống sót duy nhất. Vì vậy, mặc dù Tiểu Hạ sợ chết khiếp, cô vẫn tỉnh táo sờ soạng khuôn mặt của anh ta, bắt đầu luân phiên sử dụng mặt nạ dưỡng khí, rồi cô đưa lại huyết mộc kiếm cho anh, sau đó vì không muốn trở ngại hành động của anh mà cô đã di chuyển ra phía sau.
Trong dòng nước lạnh như băng, cách nhau một lớp đồ lặn dày cộp, nhưng Tiểu Hạ vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể, nhịp tim mạnh mẽ, ổn định của Nguyễn Chiêm, khiến cô mạnh mẽ tin rằng mình sẽ tiêu diệt được tên quỷ tú tài.
Nguyễn Chiêm cầm Huyết Mộc Kiếm tập trung năng lực để cảm nhận hơi thở tà ác trong bóng tối. Một bên vừa cảnh giác trước sự tấn công có thể xảy ra bất cứ lúc nào, một bên anh vừa mò mẫm tháo bình dưỡng khí đưa cho Tiểu Hạ sử dụng. Anh ôm chặt cô chậm rãi bơi theo hướng ngược lại với tiếng tù và. Trực giác của anh tin rằng nó không có ác ý, nên nhanh chóng quyết định tin tưởng.
Anh biết rằng hôm nay nhất định phải kết thúc mọi chuyện với ác linh, nhưng ngoài ý muốn là nó đã thành công hợp thể và tăng sức mạnh gấp mấy lần, điều này khiến anh đã phải chịu tổn thất ngay khi vừa ra trận. Nếu không phải Tiểu Hạ đột ngột xuất hiện, anh có thể sẽ bị mắc kẹt đến chết ở đây.
Bây giờ kết giới bảo vệ của anh đã bị phá vỡ, còn kết giới của nó lại hòa vào dòng nước và bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm cả hai, không cho bọn họ cơ hội trốn thoát. Với năng lực Huyết Mộc Kiếm chắc chắn có thể giết chết tên quỷ tú tài này nhưng nó rất thông minh ẩn mình trong bóng tối khiến anh không thể phát hiện ra. Thời gian phong ấn quá lâu, năng lực không còn như trước, hiện tại không có khả năng thi triển hết uy lực của Huyết Mộc Kiếm. Hơn nữa, anh đang phải dùng chung một bình dưỡng khí với Tiểu Hạ, nên tình hình cứ kéo dài thế này họ sẽ chết đuối dưới sông do thiếu oxy.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng sắp tới sẽ đến khúc cạn của con sông, lúc đó Tiểu Hạ có thể rời đi còn anh thì rảnh tay để đối phó với ác quỷ. Vấn đề là lượng oxy trong bình dưỡng khí không cho anh nhiều thời gian như vậy và anh cũng không thể vừa đột phá kết giới vừa ứng phó với sự tập kích liều mạng của nó được.
Đột nhiên, Huyết Mộc Kiếm rung lên, Nguyễn Chiêm chợt nhận ra trước mặt chắc chắn có thứ gì đó chặn đường, có lẽ là lối thoát khỏi kết giới.
Sau lưng truy binh vẫn ráo riết truy đuổi. Có phải đó là những oan hồn bị nó khống chế không?
Anh không biết. Anh chỉ còn cách đem lá bùa cuối cùng dùng để phòng thân phóng lên trên, làm nó phát ra ánh sáng ít nhất cũng có thể chiếu sáng được vài mét.
Thứ chắn trước mặt họ là một quan tài bằng đá nằm ngay rìa của kết giới. Vì lâu đời nên quan tài đã bị vùi một nửa dưới lớp bùn đáy sông, nửa còn lại đã bám đầy rong rêu. Nắp của nó đóng chặt, nhưng tiếng đập đùng đùng vẫn phát ra, như thể có thứ gì đó đang cố gắng thoát khỏi. Những oán linh thấy bọn họ đã tới trước hộp đá liền trở nên khẩn trương lao đến bất chấp nguy hiểm.
Nguyễn Chiêm rất hưng phấn, vì những điều này chứng tỏ đây chính là mồ chôn của tên tú tài, anh đã tìm nó khắp nơi không ngờ nó lại ở đây. Anh dự tính thừa dịp oán linh hoảng loạn để giải quyết tất cả, tuy nguy hiểm nhưng tỷ lệ thành công sẽ rất cao
Cùng lúc đó, tên quỷ tú tài cảm nhận được chân thân của mình đã bị phát hiện nên không màng tất cả mà lao tới. Biết rằng không thể trực tiếp chống lại uy lực của Huyết Mộc Kiếm nên nó hóa thành vô số thủy kiếm nhỏ bắn tới, Nguyễn Chiêm còn chưa hoàn toàn điều khiển được Huyết Mộc Kiếm nên lúng túng chống đỡ, vùng nước xung quanh bị máu của từ vết thương trên người anh nhiễm đỏ. Thủy kiếm sau khi đâm lên người anh biến thành những quỷ nhỏ mỏ nhọn, gào thét chui sâu vào trong cơ thể anh, có vài con còn muốn cắn Tiểu Hạ đang trốn phía sau Nguyễn Chiêm.
Tiểu Hạ sợ hãi, nhưng cô không thể rời bỏ Nguyễn Chiêm. Nhìn thấy anh đang sặc nước sắp chết, lúc này đầu óc cô rất tỉnh táo, khéo léo tránh được sự tấn công của tiểu quỷ, từ phía sau truyền bình dưỡng khí cho Nguyễn Chiêm. Sau khi chắc chắn rằng Nguyễn Chiêm có thể nín thở được một lúc, cô phóng mình đến trước quan tài đá đã bị Huyết Mộc Kiếm chấn nứt, và mở nắp ra.
Cô ngây người kinh hoàng!
Cái quan tài không đủ lớn, xương trắng bên trong vặn vẹo biến dạng, nhưng tóc và răng vẫn còn nguyên không hư hỏng, một cái lơ lững theo dòng nước, một cái thì k ngừng chuyển động lên xuống, như thể đang nhai thứ gì đó. Bên chân của bộ xương có rất nhiều bó tóc lúc nhúc không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt muốn bò ra ngoài.
Quỷ dị nhất vẫn là trong lồng ngực của bộ xương trắng có một trái tim đỏ tươi đang đập.