Người Trừ Tà

Chương 3: Ông chủ đẹp trai có khả năng ngoại cảm



Tối hôm đó Tiểu Hạ đã tìm thấy quán bar Người về trong đêm.

Thật ra, cô hơi nghi ngờ lời nói của Vạn Lý. Không phải vì cô không tin vào những chuyện ma quỷ nhân gian, mà là vì trước giờ cô chỉ nghe kể chứ chưa bao giờ tận mắt trải nghiệm cả.

Nhưng mà vì bản tính tò mò, mỗi khi ở một mình trong đầu cô luôn hiện lên những mảnh ghép của vụ án dù thế nào cô cũng không thể gạt bỏ được, giống như nó là tâm ma của cô vậy. Nếu những lời của Vạn Lý là sự thật, cô cũng hy vọng rằng ai đó có thể giúp cô tháo gông cùm.

Dọc đường đi cô luôn tự hỏi tên Nguyễn Chiêm là người như thế nào. Do Vạn Lý trước giờ chưa từng nhắc đến, lại tỏ vẻ thần thần bí bí, vì vậy khi đến nơi cô chỉ dám đứng trước cửa quán bar lén lút nhìn vô như một tên trộm.

Quầy bar nằm ở tầng trệt của tòa nhà hai tầng, nhưng nhìn vào có lẽ chỉ có tầng một được sử dụng để kinh doanh. Không gian không quá lớn, trang trí cách điệu theo phong cách đơn giản có chút khác lạ. Vào thời điểm lượng khách đông nhất, không quá đông nhưng cũng chật kín người, và đa số là khách nữ, đủ lứa tuổi. Đặc biệt chỗ quầy bar cơ hồ chật kín người đang vây quanh một người đàn ông cao gầy, rắn chắc. Anh ta đang bận rộn trong quầy, quay lưng về phía cửa.

Tiểu Hạ không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, nhưng có thể cảm nhận trong quán bar những người phụ nữ đi một mình như bông hoa hướng dương đang hướng về anh ta như hướng về ánh mặt trời. Ngoài ra, trong quán còn có hai nam nhân viên phục vụ trẻ tuổi có nhiệm vụ tiếp khách. Tiểu Hạ có thể nhìn thấy họ. Không cần nói nhiều, là trai đẹp.

Đây không phải là quán để phụ nữ tìm đến giải tỏa chứ? Tiểu Hạ trong lòng có ý nghĩ xấu, do dự không biết có nên đi vào không.

"Cô rốt cuộc có đi vào hay không?" Giọng một người phụ nữ vang lên từ phía sau. Vì Tiểu Hạ gần đây luôn trong trạng thái sợ hãi, nên âm thanh đột ngột khiến cô giật mình quay lại.

Trước mặt là một người phụ nữ trạc ba mươi, tinh tế và tao nhã, trên mặt viết rõ ba chữ "Nữ cường nhân."

"Xin lỗi đã làm em sợ, nhưng em đang choáng lối đi đấy em gái ạ."

"Rất xin lỗi." Tiểu Hạ xin lỗi. Cô biết khuôn mặt non nớt của mình luôn khiến người ta hiểu lầm. Không chừng người phụ nữ này còn tưởng cô là sinh viên đại học luôn mơ mộng về tình yêu với soái ca nữa.

"Lần đầu đến đây à? Nếu tới rồi thì cùng vào đi." Người phụ nữ chào hỏi Tiểu Hạ, "Được bạn giới thiệu à?"

"Hả? Vâng." Tiểu Hạ trả lời một cách mơ hồ, và theo sau người phụ nữ tiến vào quán.

Vừa lúc chủ quán quay đầu lại, thấy khách vào vẻ mặt hắn ta có chút sững sờ rồi mỉm cười gật đầu chào.

"Hi, A Chiêm." Người phụ nữ thân mật chào hỏi, rõ ràng là khách quen ở đây. Thấy quầy bar không có chỗ ngồi, cô ngẫu nhiên tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Tiểu Hạ máy móc làm theo nhưng mắt không ngừng quan sát đánh giá người đàn ông tên Nguyễn Chiêm kia.

Nguyễn Chiêm cảm nhận được có ánh mắt chằm chằm nhìn mình.

Hắn vốn đã quen với những ánh nhìn như vậy. Nhưng ánh mắt của vị khách mới tới lại tràn ngập sự tò mò và có chút ngờ vực, rất đặc biệt. Lúc vị khách này bước vào, hắn có chút giật mình thầm mong chỉ là nhìn lầm

Tuy nhiên, quy tắc của hắn là mặc kệ chuyện đời, vì vậy hắn mau chóng gạt suy nghĩ sang một bên tiếp tục điều chế rượu

"Ông chủ ở đây thật sự rất hấp dẫn, nhưng cô cũng không cần nhìn đến tròng mắt sắp rơi ra ngoài như vậy đâu?" Người phụ nữ trêu chọc Tiểu Hạ.

"Hả? Tôi biểu hiện rõ đến thế à?"

"Rõ như ban ngày còn gì."

"Vậy tôi sẽ tự kiềm chế một chút."

Nguyễn Chiêm này khác với những gì cô tưởng tượng. Trong nội tâm của nàng người có năng lực ngoại cảm đều có sắc mặt tái nhợt, phải nhìn có chút thâm sâu, lại hơi không bình thường ít nhất cũng tạo cho người ta cảm giác kính sợ. Mặc dù cô nghĩ hơi quá một chút, nhưng cô tin rằng đó là đặc điểm của một nhà ngoại cảm – hoặc bắt buộc phải là người cực kỳ nhạy cảm, nếu không thì làm sao có thể cảm nhận các thế giới khác được?

Nhưng người đàn ông trước mặt lại cho người ta cảm giác điềm tĩnh, từ tốn. Một cặp kính không gọng trên khuôn mặt điển trai làm cho nó trở nên thâm thúy một cách mơ hồ, mái tóc được cắt theo phong cách phóng khoáng, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản không thắt cà vạt khiến cả người trở nên sạch sẽ, tươi mới, cơ thể rắn rỏi cùng với nụ cười ôn hòa, hắn có thể đạt giải trong cuộc bầu chọn "người đàn ông tốt đã tuyệt chủng" nhưng lại quá bình thường nếu nói hắn là một nhà ngoại cảm.

Những người phụ nữ đến quán bar có lẽ đều sẽ ôm một suy nghĩ nào đó đối với chủ quán, riêng suy nghĩ của cô bây giờ là tràn đầy thất vọng. Có vẻ người khôn khéo như Vạn Lý cũng đã bị lừa, hoặc ít nhất là hơi nói quá, làm cô đi một chuyến tay không. Nhưng dù sao thì cô cũng sẽ tha thứ cho hắn, đàn ông đôi lúc cũng có chút ngốc nghếch.

Cô đứng dậy muốn rời đi, nhưng người phụ nữ ngăn lại: "Chưa gì đã đi rồi? Nếu đã gặp rồi thì ngồi một lát đi. Cô không phải thích ông chủ sao?"

"Tôi thích ông chủ á?"

"Không phải sao? Vậy sao lúc bước vào quán lại nhìn người ta dữ vậy? Cũng không có gì phải ngại, hầu hết những người đến đây đều là khách quen, họ làm việc trong các tòa nhà gần đây, hơn nữa họ đến đều vì thích ông chủ."

"Xem ra hắn ta cũng biết kinh doanh đấy." Tiểu Hạ mỉa mai nhìn Nguyễn Chiêm đang giao lưu với khách.

Nghe giọng điệu ẩn ý đầy khinh thường, người phụ nữ nhanh chóng nói: "Cô hiểu sai hay đang đố kỵ vậy? Người giới thiệu cô đến đây không nói cho cô biết sao? Đây không phải là nơi như vậy, và chúng tôi không tới đây để tìm loại người như vậy. Mặc dù ông chủ và phục vụ ở đây rất đẹp trai là điều không thể bác bỏ."

"Xin lỗi, tôi không có ý đó."

"Không sao. Thật ra không thể loại trừ có người muốn tới đây để tìm đàn ông, nhưng tôi nghĩ hầu hết mọi người đến đây chỉ để tán gẫu và uống rượu. Đã hò hét cả ngày ở bên ngoài, có một nơi tốt như vậy để thư giãn không phải tốt sao."

"Ở đây không tệ, và âm nhạc cũng hay."

"Chủ yếu phong cách phục vụ tốt." Người phụ nữ vẫy tay mỉm cười với ông chủ, "Nhưng muốn theo đuổi ông chủ sẽ khiến dư luận phẫn nộ đấy. Anh ta là người tình quốc dân của nhóm khách hàng nữ này. Dù có bạn trai hay không, họ cũng đều thích anh ta. Có thể nói đại khái hắn ta thuộc về một chủng loại hiếm trên thế giới này – có sự thấu hiểu lịch sự, quý phái và tốt bụng với tất cả mọi người."

Hắn ấy tốt như vậy sao? Tiểu Hạ rất nghi ngờ. Ngày thường cô có chút mơ màng nhưng vấn đề nhìn người thì trong nháy mắt cô có thể phán đoán một cách chuẩn xác, có lẽ là nhờ vào trực giác vô cùng tốt của cô. Theo cô bản chất Nguyễn Chiêm không giống như vẻ ngoài mà hắn bày ra cho mọi người thấy, không hiểu sao mà những phụ nữ ở đây không ai nhận ra được, còn nữa người phụ nữ trước mặt này nhìn có vẻ sắc sảo khôn khéo tại sao lại có vẻ thích hóng chuyện như vậy hay là do lúc đối mặt với người xa lạ, người ta có thể rũ bỏ lớp vỏ bọc của một ngày để trở về với bản chất thật."

Tiểu Hạ vừa tùy tiện trả lời vài câu, vừa đảo mắt quan sát người đàn ông trong quán bar một cách không kiêng nể.

Sự thấu hiểu? Có lẽ. Nhưng đôi mắt của anh ta dường như có thể nhìn thấu lòng người, điều này khiến người khác bất an. Dịu dàng và lịch sự? Đúng! Nói đúng hơn là duy trì mối quan hệ lạnh nhạt với mọi người một cách vô hình và từ chối sự tiếp cận của bất kỳ ai. Quý phái? Không sai! Thấy như thế nào cũng giống như là hắn đang cố giữ khoảng cách thật xa với mọi người. Tốt với tất cả mọi người? Có thể. Nhưng điều này cũng có nghĩa là anh ta đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, không quá tốt với ai. Không ai quan trọng với anh ta cả, còn điều gì tàn nhẫn hơn thế này không?

Người đàn ông này bề ngoài có vẻ hiền lành, ân cần, nhưng thực chất lại lãnh đạm, xa cách, tính tình lại rất kiệm lời, sống nội tâm. Chưa kể hắn ta không có chút năng lực tâm linh nào, cho dù có thì chắc hắn ta cũng không dễ dàng giúp đỡ người khác. Vậy thì, cô không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Tốt hơn hết cô nên về nhà sớm, tắm nước nóng và hôm nay có thể sẽ có một giấc ngủ thật ngon.

May mắn thay, đồng nghiệp Tiểu Vương đã gọi điện hỏi cô về vụ án, giúp cô thoát khỏi sự cằn nhằn của người phụ nữ và rời khỏi quán Bar.

Khi Nguyễn Chiêm thấy Tiểu Hạ rời đi. Hắn cảm thấy kì quái không hiểu tại sao nhìn cô có vẻ như có chuyện muốn hỏi hắn nhưng lại không đến gần. Hắn cũng đã nhìn thấy tình trạng của cô - ngọn dương hỏa trên đầu cô rất yếu, nguy hiểm nhất là cô ấy bị bao phủ bởi một làn khí đen, nhưng có lẽ có năng lượng nào đó đã bảo vệ cô ấy khỏi bị tổn hại, dù dương hỏa của cô có yếu ớt nhưng không bị dập tắt. Miễn là không tiếp tục đến gần những thứ hắc ám, thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.

* * *

Công ty luật chuyển đến địa điểm văn phòng mới.

Nó nằm trong một khu biệt thự mới xây, có phong cảnh đẹp và môi trường trong lành. Những nơi còn lại của khu biệt thự vẫn còn trống vì chưa có người chuyển đến, văn phòng của họ được coi là nhóm người định cư đầu tiên.

Tiểu Hạ đến muộn do ngủ quên. Thời điểm đến biệt thự, các đồng nghiệp của cô đã gần như thu dọn đồ đạc xong và chạy đi ăn trưa. Chủ nhiệm nói với cô rằng biệt thự đủ lớn và cô không cần phải chia sẻ văn phòng với ba thực tập sinh nữa. Chỉ là văn phòng giao cho cô nhỏ hơn một chút, vị trí không tốt lắm, gần gác mái hơi âm u.

Tiểu Hạ không muốn ở đây chút nào, nhưng cô không có lựa chọn khác, vì vậy cô phải miễn cưỡng ôm đống đồ cá nhân đi lên lầu. Kì quái ở chỗ, bên trong biệt thự rất khác với khi nhìn từ ngoài vào. Tưởng bên trong không lớn, nhưng cô đi một hồi qua vài khúc ngoặc, lại phải đi gần nửa ngày nữa mới tìm được cái phòng nhỏ âm u này

Lúc này trong biệt thự chỉ còn lại Tiểu Hạ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân khi dẫm lên tấm thảm lông dày.

Sạt sạt sạt – Sạt sạt sạt -

Tiểu Hạ sợ hãi, cô muốn rời đi ngay lập tức, nhưng cô cần phải cất đồ đạc vào văn phòng mới nên đành mở cửa phòng trong bất an, ngay lập tức cô phát hiện căn phòng quá nhỏ, chỉ có tường, thậm chí không có cửa sổ. Căn phòng chỉ có một cái kệ đầy tủ tài liệu, một cái bàn nhỏ và một cái ghế gỗ, trên chiếc ghế gỗ là một cái hộp vuông, giống như một món quà.

Cô tùy tiện sắp xếp đồ một chút sau đó không nhịn tò mò nên liền mở chiếc hộp ra.

Trong hộp là cái đầu người!

Là đầu của Lý Cảnh Minh. Khuôn mặt đầy máu đang trừng trừng nhìn cô, đôi mắt không ngừng đảo. Rồi nở một nụ cười đen tối tà ác

Tiểu Hạ sợ hãi ném chiếc hộp và nhảy ra cửa. Nhưng cửa không còn, cô chỉ có thể dựa vào tường.

Đầu của Lý Cảnh Minh lăn lăn trên mặt đất, cuối cùng dừng lại dưới chân cô. Cái đầu ngẩng lên nhìn cô, trợn trắng mắt, mồm đầy máu rồi nó cười, cười hắc hắc không ngừng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.