Người Trừ Tà

Chương 6: Vụ án giết người tại bệnh viện



Cơn ác mộng lúc nửa đêm cuối cùng cũng khiến Tiểu Hạ sinh bệnh. Cô bị sốt.

Ở văn phòng, Tiểu Hạ uống đại mấy viên thuốc đợi nửa ngày mà sốt vẫn không dứt, cô đành phải xin nghỉ để đến bệnh viện. Trong bệnh viện cô cứ trằn trọc mãi đến đêm vẫn không hạ sốt, cuối cùng được bác sĩ cho nhập viện theo dõi.

Cô không có người thân ở thành phố này, cũng không muốn làm phiền bạn bè của mình, chỉ có Vạn Lý khi nghe được tình trạng của cô liền tự động đến chăm sóc. Điều này khiến cô rất cảm động, nhưng cô chỉ trả lời qua loa vài câu với Vạn Lý rồi trực tiếp rơi vào giấc ngủ sâu, có lẽ cô đã quá mệt mỏi mấy ngày nay rồi.

Cô ngủ không ngon giấc, trong cơn mơ màng cô luôn có cảm giác bị xổ đẩy kịch liệt, không thể chìm sâu vào giấc ngủ. Nửa đêm, cổ họng bỏng rát kéo cô bừng tỉnh khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Lúc này Vạn Lý cùng các bệnh nhân, người nuôi bệnh xung quanh cũng đã ngủ say, cô không muốn làm phiền họ nên tự đi đến cuối hành lang lấy nước.

Hành lang vô cùng yên tĩnh.

Các phòng hai bên đều tối om, không nói đến bệnh nhân, thậm chí không có một y tá túc trực, cả khu cấp cứu tĩnh mịch như một nấm mồ. Lúc đầu, Tiểu Hạ còn mơ mơ màng màng nên không nhận ra, nhưng sau đó cô liền cảm thấy không đúng vì đây không phải là trạng thái bình thường mà bệnh viện nên có.

Toàn bộ hành lang chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dốc rất nhỏ của cô, chúng đập vào màng nhĩ kích thích nhịp tim cô càng lúc cành nhanh. Cô cố gắng bước chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng lại cảm thấy tiếng chân càng ngày càng nặng và gấp gáp. Dần dần cô nhận ra tiếng bước chân không phải riêng một mình cô.

Có cái gì đó đang ở phía sau!

Cô đi chậm thì nó đi chậm, cô đi nhanh thì nó đi nhanh, cô dừng lại thì nó dừng lại, duy trì cùng tốc độ với cô. Nhưng cô cảm nhận rằng vật đó càng ngày càng gần, cho đến khi nó ở phía ngay sau lưng, thổi hơi lạnh vào cổ cô.

Cô không dám quay đầu nhìn lại, bởi vì dân gian lưu truyền con người có ba ngọn dương hỏa lần lượt trên đỉnh đầu và hai vai. Nếu liều lĩnh quay đầu lại làm dương hỏa bị dập tắt, thì sẽ không có gì để trấn áp tà ma. Cô trấn an bản thân mình không được quay đầu nếu không muốn chết, lúc này cô cảm thấy có thứ gì đó mò mẫm sau gáy, còn có vài âm thanh ở sau lưng.

Tôi đâu có gây thù chuốc oán gì với mọi người, đừng ghẹo tôi! Nàng hét lên một tiếng trong lòng, bước nhanh đến phòng nước, lấy thật nhanh rồi xoay người rời đi, nhưng suýt chút nữa đụng phải một người phụ nữ mặc áo trắng.

Người phụ nữ đứng gần cô đến mức có thể dán mặt vào nhau, dọa cô kinh hãi ném luôn cốc nước xuống đất. Chiếc cốc bằng nhựa nên không vỡ, nhưng âm thanh hết sức chói tai, vang vọng thật xa.

"Hừ, cẩn thận một chút, sẽ làm người khác thức giấc đấy." Người phụ nữ áo trắng thấp giọng. Cô ta trưng cái vẻ mặt bình tĩnh với một vết thương mới trên sống mũi như vừa bị thứ gì đó cắt qua.

Hóa ra là cô y tá! Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm, cười mình nghi thần nghi quỷ, đoán chừng tiếng bước chân vừa rồi cũng là của cô ta. "Tôi xin lỗi, tôi.. Tôi dễ bị giật mình, cô đừng giận. Tôi.. về phòng trước."

"Nước của cô đổ rồi, không muốn lấy ly mới sao?"

"Không, cám ơn."

"Được rồi, nhưng sau này đừng như vậy nữa, cũng đừng xen vào chuyện người khác."

Xen vào chuyện người khác? Đây là ý gì? Tiểu Hạ cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên, cô ấy hiện đang bối rối và khó thở, không để ý đến chuyện đó nữa, chỉ muốn nhanh chóng trở lại phòng. Trên đường đi tiếng bước chân vẫn vang vọng khiến cô bất an. Sau một phút, sự lo lắng này chuyển thành sợ hãi.

Đây không phải là đường trở về!

Không mất một phút để đi bộ từ phòng bệnh ở đầu hành lang đến phòng nước ở cuối hành lang, nhưng cô đi rất lâu vẫn không thấy đèn trong đại sảnh.

Trong lúc hoảng sợ, Tiểu Hạ đã quên nguyên tắc không được quay đầu, cô đột ngột quay lại nhìn về phía phòng nước. Đằng sau cô là một khoảng tối mờ mịt, không có phòng nước, và ngay cả y tá cũng biến mất.

Cô kinh hãi dựa vào tường nhìn ngó xung quanh, phát hiện mình đang ở giữa một hành lang u ám, trước mặt và sau lưng là bóng tối mịt mù nhìn không thấu, phía xa chỉ có một chút ánh vàng mờ nhạt, giống như ngọn lửa ma đang dụ dỗ người ta tự chui đầu vào lưới.

Cô cứng đờ dựa cả người vào tường, đại não không hoạt động, cả người bất động không nhúc nhích. Đúng lúc này, trong bóng tối có tiếng bước chân.

Cộp, cộp, cộp..

Bên trái cô có thứ gì đó chậm rãi tiến tới

Cô mở to mắt nhìn vào khoảng sương đen phía trước, không thấy gì cả nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Cộp, cộp, cộp..

Thanh âm ngừng lại trước mặt, thứ gì đó đang ở đối diện quan sát Tiểu Hạ nhưng cô lại không nhìn thấy nó, bỗng một bàn tay lạnh băng tóm lấy cổ chân cô.

Tiểu Hạ hét lớn một tiếng sợ hãi, không nghĩ ngợi nhiều mà chạy tới chỗ ánh sáng, hoàn toàn không tính đến việc mình sẽ gặp nguy hiểm gì ở đó, cô hiện giờ chỉ muốn thoát khỏi cái thứ trong bóng tối kia mà thôi.

Dường như thật lâu cô mới chạy đến một cánh cửa, trên cửa có có bốn chữ thật to màu đỏ như máu – Chăm sóc đặc biệt

Cô xông vào và dừng lại trước một phòng bệnh còn sáng rực đèn. Giường bên trong trống không, bệnh nhân mất tích, trên đầu giường viết tên bệnh nhân – Lý Thư Luân. Con trai ruột của Lý Cảnh Minh, người sống sót duy nhất trong vụ giết người.

Tiểu Hạ chợt nhớ Lý Thư Luân đang được điều trị vật lý trị liệu trong bệnh viện này, nhưng cô không rõ tại sao mình lại lạc đến đây, mình và Lý Thư Luân có mối liên hệ gì, một người hôn mê sâu như hắn lại có thể đi đâu được.

"Riiit" Cánh cửa phía sau cô mở ra.

Âm thanh đó trong không khí chói tai một cách lạ thường, đánh sâu vào linh hồn, cửa đã mở ra hoàn toàn nhưng không thấy ai. Sau đó cánh cửa đóng lại, và tiếng bước chân không nhanh không chậm một lần nữa lại vang lên, như cũ đi về phía Tiểu Hạ, từ xa đến gần, đến khi nó dừng lại trước mặt cô. Sau đó bàn tay ma quái vô hình lại nắm lấy mắt cá chân còn lại của cô.

Có một con quỷ mà cô không thấy được đang truy bắt cô!

Nhận thức này khiến Tiểu Hạ kinh hãi, bản năng sinh tồn khiến cô phải chạy không ngừng trên hành lang vô tận, chỉ có tiếng thở hổn hển của cô và tiếng bước chân cộp cộp như đòi mạng, con quỷ vô hình kia không muốn tha cho cô, tiếng chân thong thả nhưng luôn bắt kịp tốc độ của cô như bóng với hình Ngay khi cô dừng lại, nó đã theo kịp, không thể thoát khỏi nó cho đến khi cô chạy vào phòng y tá trong khu Chăm sóc đặc biệt.

Có hai người đứng quay lưng về phía Tiểu Hạ, dùng tư thế kì lạ xoắn vào nhau, chặn đường cô. Tiếng chân phía sau dần đuổi kịp, hai người cũng quay người lại, khiến cô không còn chỗ trốn.

Đôi mắt không có con ngươi, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, Tiểu Hạ đã từng nhìn thấy người này trong hồ sơ hình ảnh, chính là Lý Thư Luân. Lúc này, anh ta với khuôn mặt trống rỗng đang dùng dao phẫu thuật cắt cổ một người. Người kia đang quỳ đối mặt với Lý Thư Luân, nhưng vì cổ của cô ấy gần như đứt lìa, khuôn mặt của cô ấy quay ngoắt 180 độ đối mặt với Tiểu Hạ.

Y tá trong phòng nước!

Tiểu Hạ nhận ra chủ nhân cái đầu bị chặt đó, lập tức sởn tóc gáy. Còn cô y tá thì nhìn chằm chằm Tiểu Hạ, với vẻ mặt hưởng thụ không chút đau đớn. Bất ngờ con quỷ đuổi theo Tiểu Hạ đẩy mạnh cô một cái, khiến cô ngã ngay trước mặt y tá, khiến máu từ phần đầu vừa bị cắt văng tung tóe. Tiểu Hạ sợ tới mức lập tức quay mặt đi, nhưng cái đầu bị cắt của y tá lại hướng về Tiểu Hạ như cái đèn lồng bị người vô hình cầm trên tay, "Đừng xen vào chuyện người khác!" Y tá đột nhiên nói.

Tiểu Hạ sửng sốt đến mức không nói được lời nào, cô nhìn thấy Lý Thư Luân chạy tới, nắm lấy đầu y tá ôm một cách yêu thương, trên mặt nở nụ cười cứng đờ, ảm đạm, kỳ quái nhưng hiểm độc, rồi từ từ biến thành khuôn mặt của Lý Cảnh Minh.

"Đừng xen vào chuyện người khác!" Cái đầu bị cắt đứt tiếp tục nói, nở một nụ cười sắc lạnh.

"Tiểu Hạ, dậy đi. Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, cô bị sao vậy?" Giọng nói quen thuộc khiến cô tỉnh táo lại, và khuôn mặt của Vạn Lý làm ảo ảnh biến mất ngay lập tức, nhưng cảm giác sợ hãi đặc biệt vẫn còn.

"Tôi hét to à?" Cô hỏi một cách yếu ớt, loạng choạng nhớ ra mình đã hoàn toàn mất kiểm soát nên hét lên. "Tôi hy vọng tôi không đánh thức người khác."

"Không có. Cảm ơn trời đất, cô không giống như những cô gái khác, không hét lên kho thấy không ổn, cô không cần sợ làm mọi người thức giấc đâu. Nhìn này," Vạn lý nói, chỉ tay về phía giường bệnh bên cạnh, "họ vẫn đang ngủ rất ngon."

"Tôi lại gặp ác mộng."

"Tôi biết. Tất cả đều tại tôi. Tôi ngủ quên. Nếu không khi cảm thấy cô có chút không ổn, tôi đã đánh thức cô, để cô không phải sợ như vậy. Nhìn mồ hôi trên trán cô kìa." Anh sờ trán cô, "Không quá nóng. Hạ nhiệt rồi."

Tiểu Hạ lau mặt, và sau đó nhìn vào tay mình, không có vết máu, chỉ là hơi ướt đẫm mồ hôi. Đây thực sự là một cơn ác mộng, dù đã tỉnh dậy nhưng cổ họng cô vẫn đau như lửa đốt.

"Tôi muốn uống nước."

"Được, tôi đi lấy ngay đây."

Vạn Lý cầm chiếc cốc rỗng đi lấy nước, Tiểu Hạ yếu ớt lật người, dựa vào tường thở dài.

Sự tra tấn dường như vô tận, cô luôn mắc kẹt trong những cơn ác mộng, không thể tự giúp mình. Cô đã đụng phải cái gì? Trêu chọc cái gì? Hay là có cái gì đang muốn chọc tức cô? Tại sao lại bảo cô không được xen vào chuyện người khác? Có liên quan đến vụ án của Lý Cảnh Minh không?

Đang lúc Tiểu Hạ suy nghĩ miên man, cô y tá trong cơn ác mộng đột nhiên lẳng lặng bước vào phòng. Cô lặng lẽ đứng sau lưng Tiểu Hạ, trên mặt nở nụ cười xấu xa, vươn đôi tay khô héo đặt sau gáy Tiểu Hạ, nhưng tiếng bước chân từ hành lang truyền đến khiến ả dừng động tác, oán hận đặt trên đầu giường một lọ thuốc, rồi nhẹ nhàng rời đi. Lúc này Tiểu Hạ mới nhận ra tóc gáy dựng đứng, đột ngột quay người lại, chỉ thấy Vạn Lý đang bưng nước trở lại, đứng ở ngưỡng cửa nhìn xung quanh.

"Có ai tới đây sao?"

"Nửa đêm ai mà tới!" Vạn Lý nhẹ giọng nói bâng quơ.

Thực ra, anh nhìn thấy bóng lưng của một nữ y tá, khiến người ta có cảm giác lành lạnh. Nhưng có lẽ cô ta chỉ là kiểm tra phòng, không cần phải nói với Tiểu Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.