Hai tháng sau.
Hiện trường lễ trao giải Phi Hạc.
"Viễn ca, khuy măng sét của anh..." Tiểu Ngải nhảy xuống xe, vội vội vàng vàng chạy theo đưa cho hắn.
Camera đã đến quay, hiện trường lễ trao giải hôm nay được phát sóng trực tiếp, Phương Sùng Viễn nắm chặt khuy áo trong lòng bàn tay, tiến lên phía trước, vừa bước vào thảm đỏ liền nghe được xung quanh truyền đến tiếng hò reo càng lúc càng lớn.
Phi Hạc thưởng là giải thưởng do khán giả truyền hình bỏ phiếu bình chọn, năm nay Phương Sùng Viễn được mời làm khách mời trao giải. Sau khi đi thảm đỏ xong, MC cố ý mời hắn dừng bước cùng trò chuyện vài câu.
"Nghe nói bộ phim “Sách toàn thiên hạ” của ngài sẽ sớm chiếu phải không? Đây là lần đầu tiên ngài đóng phim truyền hình, cảm giác thế nào?"
Phương Sùng Viễn cười cười bày tỏ cảm nghĩ, MC lại hỏi hắn một vài vấn đề khác, mãi đến khi nghe được thông báo trong tai nghe “Lan Tranh vào ngay bây giờ”, MC mới mỉm cười mời hắn ký tên lên bức tường lưu niệm.
Phương Sùng Viễn đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn đang cúi đầu trả lời WeChat, bỗng dưng đụng phải một người đang đi tới.
"Xin..." Hắn vội vã ngước mắt lên muốn nói xin lỗi, lại nhìn tới người này, hơi ngừng một chút, là Lan Tranh.
Hai người lập tức lúng túng, Phương Sùng Viễn đang muốn mở miệng nói, liền nghe Lan Tranh hỏi hắn, "Đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?"
Phương Sùng Viễn chỉ cảm thấy ánh mắt Lan Tranh nóng rực dán vào mình, hắn bình tĩnh dời đi ánh mắt, ừ một tiếng nói, "Cũng như cũ thôi."
"Đi đường không được chơi điện thoại." Lan Tranh hạ thấp đôi mắt liếc nhìn điện thoại trong tay hắn, giống như quan tâm lại giống như đùa giỡn nói một câu.
Phương Sùng Viễn nghe vậy nở nụ cười, "Ừm, vậy tôi đi vào trước."
Lan Tranh nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn, mãi đến khi biến mất không còn tăm hơi, mới xoay người đi vào nhà vệ sinh, lại ở giây kế tiếp cảm nhận được dưới chân đạp phải một vật cứng.
Không khí tại hiện trường lễ trao giải rất sôi động, ngồi bên cạnh Phương Sùng Viễn chính là Tiêu Tầm, hai người không biết đang nói cái gì với nhau, ánh mắt Tiêu Tầm nhìn về phía sau hắn, rồi lập tức nở nụ cười gọi “Tranh ca”.
Phương Sùng Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Lan Tranh đến ngồi bên cạnh mình.
"Chỗ của anh không phải ở đây đâu nhỉ." Phương Sùng Viễn nghi hoặc nhìn y.
"Tôi và Viên đạo đổi chỗ, " Lan Tranh mỉm cười nói, sau đó đưa tay về phía hắn, "Là vì trả cho cậu cái này."
Lúc này Phương Sùng Viễn mới phát hiện khuy áo của mình không biết từ lúc nào đã bị Lan Tranh nhặt được.
Hắn lúng túng cười cười, nhận lấy rồi nói, "Cảm ơn anh, tôi còn nói nó rơi chỗ nào rồi."
Lan Tranh đáp lời, "Không có gì."
Lúc sau Phương Sùng Viễn không còn nói chuyện cùng Lan Tranh, thỉnh thoảng có một vài vị khách trên sân khấu pha trò chọc cười khán giả, đôi mắt Lan Tranh chứa đầy ý cười mà nhìn sang Phương Sùng Viễn, lại phát hiện ánh mắt của hắn không hề nhìn về phía mình.
Phương Sùng Viễn nằm trong tổ trao giải cuối cùng, hắn và Lý Thiến cộng tác, trao giải nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất.
Vừa lên tới sân khấu, Phương Sùng Viễn liền nổ một câu chuyện cười, "Các vị đồng nghiệp, các vị tiền bối, chào buổi tối, hôm nay tôi dẫn bạn gái của tôi..."
Hắn mới nói đến đây, dưới sân khấu nhất thời truyền đến một trận than thở, Lý Thiến cười hỏi hắn, Viễn ca, đêm nay anh lại muốn lên đầu bảng hot search nữa sao?
Phương Sùng Viễn cười ha ha trả lời, "Tôi còn chưa nói hết mà, ý của tôi là, bạn gái trong phim..."
Hai người một xướng một họa, ngược lại rất khéo mà tuyên truyền luôn bộ phim “Sách toàn thiên hạ” ngay trong khung phát sóng trực tiếp.
Những người bên dưới vừa cười vừa mắng, quá không biết xấu hổ.
Sau khi buổi lễ kết thúc còn có tiệc rượu, Tiêu Tầm ôm Phương Sùng Viễn đi vào bên trong, hai người nhỏ giọng nói gì đó, Tiêu Tầm quay đầu lại nhìn thấy Lan Tranh, đang muốn mở miệng liền bị Phương Sùng Viễn chặn trước, "Đừng gọi anh ta."
Tiêu Tầm nghi hoặc nhìn hắn, "Chuyện gì vậy? Hai người?"
"Không có gì, đừng gọi anh ta đến phiền." Phương Sùng Viễn hơi nhíu mày.
Tiêu Tầm nín cười, "Xem ra cậu cũng ngán thật nhỉ, lúc trước sốt sắng với người ta như vậy, bây giờ nói đá là đá, lợi hại nha ca ca."
Phương Sùng Viễn lười tranh luận, cười nói, "Cậu nói cái gì thì chính là cái đó."
Hai người ở lại tiệc rượu một lát rồi đi, Tiêu Tầm lái xe, để Phương Sùng Viễn về cùng mình, trước khi ra cửa lại bị Lan Tranh gọi lại.
Tiêu Tầm quay đầu nhìn hai người một cái, cong môi nói với Phương Sùng Viễn “Tôi chờ cậu ngoài cửa”, Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, dừng bước.
Lan Tranh đi ra khỏi đám người, nhìn Phương Sùng Viễn chân thành dò hỏi: "Khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại thành phố A, nếu ngày mai có thời gian, có thể cùng ăn một bữa cơm không?"
"Thật xin lỗi, " Phương Sùng Viễn sờ sờ chóp mũi, cười nói, "Ngày mai tôi có việc."
"Vậy à, " Lan Tranh nở nụ cười có chút cô đơn, y nhìn hắn, dừng một chút mới hỏi, "Vậy còn, ngày mốt thì sao?"
Phương Sùng Viễn có hơi phiền lòng, "Ngày mốt cũng có việc."
Hắn quan sát Lan Tranh vài lần, mang theo vẻ không kiên nhẫn nói, "Tôi còn có việc, đi trước."
Lên xe rồi, Tiêu Tầm cười hỏi hắn, "Lan Tranh lại nói cái gì với cậu? Tôi thấy anh ta đối với cậu giống như là dư tình chưa dứt đó, cậu hạ thuốc gì mà khiến cho nam thần cả làng giải trí nhớ mãi không quên vậy?"
Phương Sùng Viễn cởi áo khoác vứt luôn trên xe, hắn xắn tay áo lên, mở kính xe ra, cố ý cào loạn mái tóc của mình, "Nói cái rắm gì, mẹ nó thằng này thật phiền chết mà."
Tiêu Tầm cười lắc đầu.
"Bây giờ cậu muốn làm gì nữa?"
Phương Sùng Viễn huýt sáo một cái, "Hỗn dạ tràng*, chung quy cũng phải ăn mặc đẹp trai một chút, nếu không sẽ không có tiểu ca ca nào thích đâu."
*Hỗn: lẫn lộn, pha trộn với nhau; dạ tràng: buổi chiếu (phim) tối. Chắc kiểu bar, club đồ á.
Tiêu Tầm không nhịn được mà lườm hắn một cái, "Lại tới nữa rồi."
Phương Sùng Viễn nở một nụ cười tùy tiện tự nhiên, "Cái này gọi là nhân sinh không ngừng, giải trí không đoạn."
Tiêu Tầm dẫn Phương Sùng Viễn đến một cái hộp đêm bạn hắn mới mở, hai người ngồi chơi game rất vui vẻ, vây xung quanh là một đám nam nữ xinh đẹp, Phương Sùng Viễn uống có hơi say, chơi game không thắng nổi Tiêu Tầm, hắn kéo kéo cổ áo một cái, chậc lưỡi nói, "Sao hôm nay cậu lợi hại như vậy?"
Tiêu Tầm cười hút một hơi thuốc, nhìn hắn nói: “Đó là vận xui của cậu, để tiểu đệ đệ bên cạnh rót rượu uống đi rồi trở lại chơi với tôi, nói không chừng sẽ thắng đấy”.
Phương Sùng Viễn chỉ vào hắn cười cười, chàng trai đẹp mắt bị điểm danh kia ngược lại rất hào phóng, rót một ly rượu muốn bồi Phương Sùng Viễn, Phương Sùng Viễn lại nhéo eo cậu trêu chọc, hé miệng uống cạn ly rượu.
Tiêu Tầm đạt được chuyện xấu rồi liền cười, ôm lấy cô gái bên cạnh hôn một cái, la hét nói muốn chơi cùng Phương Sùng Viễn thêm trận nữa.
Điện thoại của Phương Sùng Viễn bỗng nhiên rung lên, hắn hạ thấp đôi mắt nhìn màn hình, sau đó bảo Tiêu Tầm chờ một lát rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
"A lô, Văn Úc." Trên mặt Phương Sùng Viễn mang đầy ý cười.
"Sùng Viễn, cậu còn chưa ngủ nữa à?" Chỗ của Lục Văn Úc hình như có gió rất lớn, âm thanh rất ồn.
Phương Sùng Viễn liếc nhìn đồng hồ, cười nói, "Vẫn chưa, ở ngoài uống trà với bạn, anh thì sao, đã ngủ chưa? Đừng quên thu dọn hành lý, sáng mai bay lúc tám giờ, coi chừng nhầm đấy."
"Sùng Viễn..." Lục Văn Úc cười ngắt lời hắn, "Bây giờ tôi đã đến sân bay rồi."
"Cái gì?" Phương Sùng Viễn sửng sốt, lập tức hỏi người ở bên kia điện thoại, "Vậy bây giờ anh đã đến rồi có đúng không? Không phải anh nói với tôi là sáng mai mới bay sao."
"Vốn dĩ hôm nay có tự học buổi tối, nhưng mà vừa nãy đã hủy bỏ, cho nên đêm nay tôi theo những giáo viên trường khác đến luôn."
Phương Sùng Viễn nhìn mình trong gương vài lần, vừa cào cào tóc vừa nói vào trong điện thoại, "Vậy anh chờ tôi, tôi lập tức đến sân bay đón anh!"
"Không cần đâu, tôi và các giáo viên khác cùng đi là được, chỉ sợ sáng mai cậu tới đón nên tôi mới gọi báo cho cậu một tiếng."
"Anh chờ tôi một chút, nửa tiếng là đến rồi, chờ tôi đấy! Không cho phép đi có nghe hay không?"
Lục Văn Úc nghe kiểu nói “không cho chõ mồm vào” của hắn chỉ đành nở nụ cười, "Được rồi, cậu chậm thôi, tôi ở sân bay chờ cậu."
Tiêu Tầm chỉ vào cái tên vừa lao ra khỏi phòng vệ sinh, "Sao lại lâu như thế? Nhanh lên, tới lượt cậu..."
Phương Sùng Viễn cười nói với hắn, "Cậu tự chơi đi, tôi có việc đi trước."
"Đệt, " Tiêu Tầm hỏi hắn, "Giờ này rồi cậu còn đi đâu? Ai gọi cho cậu?"
"Lục lão sư của tôi đến rồi, bây giờ tôi phải tới sân bay đón anh ấy." Phương Sùng Viễn nhướng mày cười với hắn.
"Mẹ nó, trọng sắc khinh bạn, " Tiêu Tầm cười mắng hắn, "Mau cút đi cút đi, lười nhìn cậu."
Phương Sùng Viễn lại đi tới ôm hắn, "Quần áo của tôi toàn là mùi rượu, hỏi một chút vị bằng hữu này, có cái nào mới không, cho mượn một cái."
Hôm nay hắn đi trao giải, cho nên cố ý mặc một kiện sơmi màu đỏ thắm được làm riêng, thể hiện một loại gợi cảm phong tình của đàn ông dưới vẻ ngoài lịch lãm phong độ.
"Cậu đổi làm gì hả tên nam nhân tốt tính, bát tự còn vứt qua một bên mà bày đặt ở đây làm trang thân sĩ." (E: chém cực mạnh)
"Cậu không hiểu, tôi sợ ra ngoài hù chết người ta, " Phương Sùng Viễn đẩy hắn đi ra ngoài, "Nhanh đi tìm cho tôi một cái sơmi trắng hoặc là đen, đừng có tươi quá là được."
Mấy phút sau, Tiêu Tầm - một - mặt - không - hề - kiên - nhẫn lôi ra cái áo màu đen đưa cho hắn.
"Đấy, thiếu gia, nhìn xem có vừa không."
Phương Sùng Viễn cười mở áo ra nhìn, nói có thể có thể, sau đó nói với hắn: “Bye bye, chơi vui vẻ nha”, rồi mới đóng cửa rời đi.
Tác giả có lời:
Ngưng viết mấy ngày, mọi người có nhớ con trai không?
303021