Sau khi khai máy mấy ngày, Phương Sùng Viễn vẫn quay phim khá là thoải mái, thế nhưng về sau dính đến nhiều cảnh nội tâm, yêu cầu của Lý Sinh cũng càng ngày càng cao, cho nên mọi người ở trường quay dần phát hiện, nụ cười trên gương mặt Phương Sùng Viễn bắt đầu biến mất.
Tính cách Phương Sùng Viễn trước giờ vẫn luôn rộng rãi thoải mái, bình thường ở trường quay rất hay chọc cho các cô gái mặt mày hớn hở, chỉ cần hắn xuất hiện thì nhất định sẽ trở thành người sáng chói nhất trong đám đông, nhưng thời gian quay phim cứ liên tục tiến tới, mọi người mới phát hiện cho dù là lúc Phương Sùng Viễn nghỉ ngơi, hắn cũng chỉ một thân một mình ngồi một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện với bất kì ai.
"Hôm đó chị Tiểu Ngải không có ở đây, tôi mới mang cơm hộp đến cho Viễn ca, cô không biết anh ấy đáng sợ thế nào đâu..."
Trên trường quay, đạo diễn và nam chính còn chưa thấy tới, mấy nhân viên công tác đã bố trí hiện trường xong liền đi vào một góc nói chuyện.
"Sao vậy? Viễn ca chửi cô à?" Có người tò mò hỏi.
"So với chửi còn kinh khủng hơn, " một cô gái chừng hai mươi tuổi thấp giọng nói, "Tôi mang cơm hộp đến, gọi một tiếng 'Phương lão sư, ăn cơm thôi, ' bỗng nhiên anh ấy ngẩng đầu lên cười với tôi..."
"Cười với cô thì có cái gì mà đáng sợ, tôi nằm mơ cũng chỉ hi vọng anh ấy cười với một mình tôi." Có người cắn hạt dưa ngắt lời cô, dường như không có kiên nhẫn nghe cô giải thích.
"Nhưng cái nụ cười kia không giống bình thường, " bây giờ nhớ lại cô gái nọ vẫn còn thấy lạnh sống lưng, tiếp tục nói, "Cô thử nửa đêm tỉnh dậy phát hiện có người ở kế bên giường cúi đầu nhìn chằm chằm mình xem, sau đó nhếch mép cười với cô..."
"Cô đừng nói nữa!" Người mới nãy còn thong thả cắn hạt dưa bị ví dụ của cô dọa cho sợ đến run người, đến hạt dưa ở trong lòng bàn tay cũng quên mất, nói với đối phương, "Cô tả cũng đáng sợ quá rồi đấy, Viễn ca thật sự cười như vậy với cô sao?"
"Thật mà, thậm chí so với cái này còn khủng bố hơn, anh ấy cứ như vậy bưng hộp cơm rồi nhìn tôi cười, bây giờ nhớ lại tôi còn cảm thấy sởn tóc gáy đây..."
Cô gái kia còn muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên nhìn thấy những người ở đối diện liên tục chớp mắt ra hiệu cho mình, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Lan Tranh cùng đạo diễn Lý Sinh đang đi vào, hai người vừa đi vừa nói cái gì đó với nhau, nhưng không có chú ý tới động tĩnh bên này, mọi người cúi đầu tản ra làm việc.
Phương Sùng Viễn đến trễ một lúc.
Dường như hắn rất mệt mỏi, ấn đường nhíu chặt, thời điểm đi tới trong mắt như không hề tồn tại bất kỳ người nào.
Mấy cô gái tán gẫu lúc nãy bình thường thích nhất là được lượn qua lượn lại trước mặt hắn, nhưng bây giờ thì chỉ muốn lẩn đi thật xa.
Phương Sùng Viễn trực tiếp đi tới phòng hóa trang, cả đoạn đường có mấy người gật đầu chào hắn đều bị hắn lơ qua một bên.
Lan Tranh và Lý Sinh vẫn còn ngồi cùng nhau, hai người chú ý tới trạng thái của Phương Sùng Viễn, trán Lan Tranh hơi nhăn, lại nhìn thấy Lý Sinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, giọng điệu khá là hài lòng nói, "Bây giờ cậu ta vào trạng thái rồi, đã có cảm giác mà tôi muốn."
Lan Tranh mím môi không nói một câu.
Lý Sinh vỗ vỗ vai y, không hề chú ý tới ánh mắt lo lắng của y, chỉ biết lo cho cảnh phim, hắn nói, "Cậu cũng đi chuẩn bị một chút, hôm nay là cảnh quan trọng của hai người, phát huy cho tốt."
Lan Tranh không yên lòng ừ một tiếng, tâm lý vẫn còn nhớ đến trạng thái lúc nãy của Phương Sùng Viễn.
Hình như hắn, không tốt lắm.
Tất cả đèn và máy quay đều đã vào chỗ, thư ký trường quay chạy đến phòng hóa trang mời Phương Sùng Viễn, Lan Tranh cũng đã hóa trang xong, thay đổi trang phục đi ra, y vừa ra ngoài liền nghe được xung quanh truyền đến một loạt tiếng hít khí.
Y biết mình ăn mặc kiểu này có bao nhiêu phần hấp dẫn, nhưng lúc Phương Sùng Viễn đi ra lại không có liếc nhìn cái nào về hướng này.
Cảnh quay hôm nay là lần đầu hai người gặp mặt, Lan Tranh đóng vai một Ngưu Lang không tên không tuổi, bình thường chỉ nghe được người khác gọi hắn là A Lang.
Lúc này Trần Hi Quang đang điều tra một vụ án mạng, hắn mang người đến hộp đêm bắt giữ nghi phạm, tất cả mọi người đều tranh nhau trốn mất, sợ bị bọn họ nhìn thấy, duy chỉ có A Lang là ngồi ở đằng kia ưu nhã hút thuốc, tựa hồ những chuyện xảy ra xung quanh đều không có liên quan tới y.
Tư thế y hút thuốc tao nhã mà gợi cảm, lúc Trần Hi Quang đẩy đoàn người ra nhìn thấy y, nhìn y ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ sậm, làn khói xám trên nền đỏ như ẩn như hiện, gương mặt hắn lãnh lùng lại kiều diễm, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Hi Quang cảm thấy trong lòng như bị một luồng hương huân thục nồng nàn quấn lấy.
Đó là lời thoại mà Phương Sùng Viễn có thể đọc thuộc làu làu, nhưng khi thật sự nhập vai rồi, hắn lại nhìn thấy một cái kịch bản y đúc như thế trên người Lan Tranh.
Thực ra ngay từ lần đầu tiên thấy câu nói này, trong đầu hắn đã mường tượng được người này chính là Lan Tranh, chỉ có Lan Tranh, cũng chỉ có một mình y mới có khả năng diễn ra được kiểu phong thái này của nhân vật, thế tục nhưng không trần tục(1), phong tình nhưng không diễm tình, cái lời thoại này trong kịch bản là do nam nhân của A Lang viết (E: câu này không hiểu), bị Lan Tranh diễn cho sống dậy rồi.
Trần Hi Quang đứng trong đám người, nhất thời không thể nào dời mắt.
Theo một tiếng "cut" của đạo diễn, Phương Sùng Viễn mới thoát nhân vật, một giây trước trong mắt vẫn còn tuôn trào tình dục, một giây sau đã biến mất không còn tăm hơi.
"Được rồi, Sùng Viễn cậu nghỉ ngơi mười phút đã, chúng ta chuẩn bị cảnh kế." Đạo diễn nói.
Phương Sùng Viễn thậm chí còn không có đáp lại, chỉ đi tới đứng vào trong góc, bắt đầu cân nhắc cảnh kế tiếp.
Đó là một đoạn hồi ức thống khổ vào buổi đêm, hắn phải đem nội tâm giãy dụa của mình thông qua mấy cái ống kính kia thể hiện ra, đó là nội tâm của hắn, cũng là hai nhân cách đang tranh đấu.
Một cảnh vài phút này Phương Sùng Viễn phải quay đến ba lần mới qua, diễn xong hắn cũng đã sức cùng lực kiệt, sau lưng nổi lên từng trận lạnh ngắt, vừa nãy hắn đã hao phí quá nhiều tinh lực, bây giờ cảm thấy cả người như nhũn ra.
Hắn xoay người đi vào phòng nghỉ, lại ở giây kế tiếp nhìn thấy người lẽ ra phải rời khỏi phim trường từ sớm yên lặng đứng một bên cau mày nhìn mình, như là đang lo lắng.
Phương Sùng Viễn đi ngang qua người y, nghe được âm thanh từng chữ vang lên bên tai, "Vẫn ổn chứ?"
Lớp trang điểm y còn chưa tẩy, trang phục trên người vẫn còn là "A Lang", Phương Sùng Viễn giống như thật sự coi y là A Lang, trong mắt hiện lên chán ghét cùng ruồng bỏ như một cái đinh mạnh mẽ đóng vào chân hắn, làm hắn cứ đứng ở đó không nhấc nổi một bước.
Xung quanh còn rất nhiều người, bọn họ nhìn thấy Phương Sùng Viễn biểu hiện khinh bỉ với Lan Tranh như thế mà giật nảy mình, không biết là do hắn nhập vai quá sâu hay thế nào, đi thẳng tới phòng nghỉ đóng cửa “rầm” một tiếng.
Mọi người cúi đầu lúng túng đi ra.
Một diễn viên ở gần đó muốn đi tới bắt chuyện với Lan Tranh cho bớt ngượng ngùng, nhưng hình như Lan Tranh không có tức giận mấy, y quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa phòng nghỉ đã đóng chặt, trong mắt còn lưu lại mấy phần yêu thương chưa tan.
Hai người này, thực sự nhập vai sâu như vậy à?
(1)Bản raw thì “thế tục” và “trần tục” tác giả xài chung một chữ là 世俗, nghĩa gốc cả câu là “Y thế tục nhưng không sa vào thế tục”, tui thấy hơi khó hiểu nên xin đổi lại là “Y thế tục nhưng không trần tục” trong đó “thế tục” là thói đời, “trần tục” là sự tầm thường ở đời, là bụi đất chỉ sự dơ bẩn. (Đã tham khảo qua: giaophanthanhhoa.net)
Editor có lời:
Mn đọc khúc gần cuối có thấy khó hiểu hông 0_0
213021