Chương 187
Măng như vậy vấn chưa hết hận, bà Hạnh tiếp tục hét lên: “Có phải anh mày hay không thì mày cũng phải trả ơn nhà họ Trần bọn tao. Mày gả cho Hà Minh Viên được ăn sung mặc sướng, mày đã mang lại lợi ích gì cho bọn tao?”
“Con gả cho Hà Minh Viễn là vì cứu anh trai mà!” Trần Nam Phương thật sự không dám tin tưởng vào tai của mình, mẹ cô đang nói gì thế này, sao bà ta lại nói như cô đã chiếm được của hời rất lớn vậy?
“Vậy mày tránh ra…”
“Nam Phương cẩn thận!”
Tiếng nói vừa dứt, hai bóng đen đồng thời nhào về phía Trần Nam Phương, một người chính là Lý An còn một người là Trịnh Hoàng Phong.
Âm!
Trịnh Hoàng Phong đá một cước lên bả vai của Lý An: ‘Đúng là não cá vàng không nhớ lâu, xem ra ông thật sự chán sống rồi!”
“Ôi trời ơi! Giết người! Giết người rồi!” Bà Hạnh gào thét như như một người phụ nữ chanh chua đanh đá.
Trân Nam Phương chưa tỉnh hồn, vội vàng đứng dậy lui về phía sau. Mới vừa rồi Lý An muốn đụng vào cô, nếu ông ta thành công, chắc chắn cục cưng trong bụng cô sẽ bị thương.
“Mày còn dám trốn à?” Bà Hạnh tức giận trừng Trân Nam Phương: “Đây chính là cậu của mày đấy, cậu có làm gì mày thì mày cũng phải cố mà chịu, nhanh chóng thả bọn tao ra!”
Cô chết lặng nhìn mẹ của mình.
Trước kia cô không có năng lực lại mềm lòng, không dám so đo với bọn họ, nhưng kể từ bây giờ cô sẽ không như vậy nữa, từ lần trước họ muốn bán cô, cô đã quyết định chắc chắn không lấy đức báo oán.
“Hoàng Phong! Chúng ta đi thôi.” Cô nhàn nhạt mở miệng rồi xoay người rời đi không một chút do dự.
Nếu bọn họ không coi cô như người thân, tội gì cô phải ngăn cản người khác dạy dỗ bọn họ.
“Trân Nam Phương! Con nhóc chết tiệt này! Mày cho là mày leo lên cành cao thì giỏi lắm hả? Mày cũng chỉ là…”
“Ôôôô..”
Tiếng ầm ï của bà Hạnh ở sau lưng đã bị tiếng gào thê thảm của Lý An chặn lại.
Nhưng mà bước chân của Trần Nam Phương vấn không ngừng lại. Từ biểu hiện của bà Hạnh lúc nấy, cô đã vô cùng chắc chắn rằng người trong tấm ảnh kia chính là anh trai của mình.
Nhưng mà không biết tại sao anh ta lại rơi vào tình cảnh như bây giờ, chuyện này còn cần điều tra thêm!
“Nam Phương! Cô không sao chứ?”
Trịnh Hoàng Phong vừa ân cần vừa đau lòng hỏi.
Cô lắc đầu: “Cảm ơn anh vì vừa rồi đã cứu tôi!”
“Sau này tôi cũng sẽ không cho phép bất cứ người nào tổn thương cô nữa!” Anh ta mở miệng nói một cách chắc chắn, ánh mắt sáng ngời, trong suốt và dịu dàng như bầu trời sau cơn mưa.
Trân Nam Phương mím môi: “Hoàng Phong! Anh…”
“Đừng dạy tôi phải làm gì, tôi chỉ là bạn tốt của cô mà thôi.” Anh ta cố tình ra vẻ dễ dàng thoải mái: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, bây giờ tôi đưa cô về nhà nhé!”
“Tôi… Tôi không trở về.” Trần Nam Phương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói thật: ‘Tôi phải đến Thâm Thành một chuyến, tôi muốn đi tìm anh trai của tôi!”