Chương 207
Tô Thanh Nhã và Hà Minh Kỳ cũng đang ở đây!
Trần Nam Phương hơi ngạc nhiên, bọn họ nhìn thấy cô cũng thoáng kinh ngạc, nhưng vấn chủ động chào hỏi với cô.
“Nam Phương à, chị nhớ hồi đại học em nói rằng muốn đến Anh du lịch, chút nữa chúng ta cùng nhau đi dạo chút đi?”
“Ừm, đợi có thời gian rồi tính đi.”
Trần Nam Phương nhanh chóng trả lời, liếc mắt nhìn qua Hà Minh Viễn, cô rất sợ nhắc đến hai chữ đại học trước mặt anh.
“Muốn đi chơi, thì đợi đến lúc chồng họp xong đã, được không?”
Cô nhanh chóng gật đầu: “Anh cứ bận đi, em sẽ ngồi chờ anh.”
Vì để bớt xấu hổ, cô lại trò chuyện thêm vài câu với Tô Thanh Nhã.
Cuộc họp của Hà Minh Viễn kéo dài rất lâu, cũng chỉ nghỉ giải lao một lần, sau đó lại tiếp tục, ngay cả bữa trưa cũng không ăn.
“Cô ba, tôi thấy cậu ba rất quan tâm mợ ba đấy, bận như vậy vẫn ra xem cô thế nào.”
SP ” Trần Nam Phương không dám nhận những lời này, cô không muốn bị mê hoặc bởi bề ngoài đó.
Trong lúc chờ anh, cô cũng không hề rảnh rỗi, trước tiên là gọi điện cho Đỗ Thanh Hoa một chút, sau đó lại lên mạng tra hướng phát triển của tập đoàn Kim Địa.
Xem xong cô không còn điềm tĩnh nưa.
“Xem ra lần này anh đến đã có chuẩn bị từ trước.” Trần Nam Phương thầm nói nhỏ: ‘Muốn giải quyết tận gốc hay sao?”
Muốn triệt để bẻ hết hậu thuẫn của Hà Minh Kỳ.
“Cô ba đang nói gì vậy?” Minh Vy gãi gãi đầu: “Giải quyết tận gốc?”
“Không có chuyện gì.” Trần Nam Phương nhẹ lắc đầu: “Tôi đang nói Hà Minh Viên đến đây vì 2 hạng mục lớn, chắc anh ấy sẽ rất mệt.”
“Hihi, cô ba cũng rất quan tâm cậu ba” Minh Vy cười hì hì nói: ‘Nếu cậu ba biết sẽ rất vui vẻ.”
“..” Đầu Trân Nam Phương đầy hắc tuyến, cô rất muốn biết Minh Vy đưa ra kết luận này bằng cách nào vậy.
Có điều nghĩ lại, cô không hề phủ định dứt khoát, mà chỉ chỉ văn kiện ở trên bàn: “Cô đưa cho tôi, để tôi giết thời gian một chút.”
“Cô ba xem những tài liệu khô khan này để giết thời gian ư?” Minh Vy không hiểu hỏi: “Lần đầu tôi cùng cô đi Thâm Thành, cô cũng ngồi xem báo cáo cả một buổi tối, lúc đó tôi nghĩ cô thật là lợi hại, nếu là tôi thì đã sớm ngủ gật mất rồi.”
“Hứng thú của mỗi người đều không giống nhau.” Trần Nam Phương lật qua lật lại, cảm thấy có chút không đúng lắm, dường như tài liệu này là chuẩn bị cho cô vậy, tất cả đều là tài liệu tài vụ.
Hơn nữa đây còn là ba hợp đồng thương nghiệp của hạng mục do nước Anh mở ra.
Khó trách Hà Minh Viễn dù bận vẫn ra xem cô, thì ra là dụng ý ở chỗ này, xem ra anh ta cũng không chỉ biết quan tâm bản thân mình.
Nghĩ rõ rồi, Trân Nam Phương không còn gánh nặng nào nữa, để cô xem thì cô cũng đã xem rồi, nếu không chắc cô sẽ chán chết mất.