Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 208



Chương 208

“Cô ba đã xem 3 tiếng rồi đấy ạ, nên nghỉ ngơi một chút thôi.” Minh Vy lo lắng nhắc nhở, nếu để bà chủ biết cô thất trách, không phải sẽ sa thải cô saol “Không cần đâu.”

“Vậy cô uống một chút nước đi.”

“Được.” Trần Nam Phương uống một cốc nước lớn, giống như hồi phục lại tinh thân, trước đây khi cô tăng ca ngày đêm cũng không hề được đãi ngộ như thế này.

“Cô ba ăn thêm chút gì đó đi ạ.”

“Đừng nói chuyện!” Trần Nam Phương lớn tiếng cắt đứt, lại so sánh số liệu vừa xem với bản trước đó: ‘Lượng tiêu thụ và lợi nhuận của bộ phận này thật kì lạ”

Minh Vy sờ quai hàm, không dám nói chuyện, trong lòng nghĩ bình thường cô ba là người rất dịu dàng, khi dính vào công việc liền như trở thành một người khác, toàn thân phát sáng, còn đặc biệt nghiêm khắc nữa.

Cô nhìn thời gian, định rót thêm cho Trân Nam Phương một cốc nước, khi quay đầu lại thấy Hà Minh Viễn đã đứng ở cửa từ lúc nào, đối phương phất tay vài phát, ý bảo cô đi ra ngoài.

Minh Vy quay đầu nhìn Trân Nam Phương vẫn đang chìm đắm trong những con số, để cốc nước xuống, đi ra ngoài.

Hà Minh Viễn nhẹ nhàng nhìn ngắm người phụ nữ một lúc, mời rời mắt đi, cầm cốc lên rót nước cho cô.

Vừa lại gần cô liền nghe thấy tiếng ục ục ục, đây là… bụng cô đang kháng nghị hay sao?

Môi anh khẽ nhếch lên, con người thoáng sắc bén, vừa rồi còn cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc cô thật đẹp, bây giờ cảm thấy cô thật ngốc, bản thân mình đói rồi cũng không biết?

“Không đúng, không đúng….” Cô gõ chiếc máy tính, miệng lẩm bẩm, một giây sau liền xuất hiện một miếng bánh trước miệng : “Ơ”

Cô không ngẩng đầu lên, căn một miếng, quả thực có chút đói.

Nuốt xong, lại một miếng nữa được đút vào miệng, tay mắt cứ liên tục nhìn rồi tính.

“Minh Vy, đút thêm miếng nữa đi, tôi sắp tính ra rồi.” Cô thúc giục.

Nhìn thấy cánh tay giơ đến trước mặt mình, không thèm nhìn liền cắn một miếng, trong chốc lát cô đơ luôn: “AI” lên một tiếng.

“Xin lỗi, căn vào tay của cô rồi?”

Trần Nam Phương ngẩng đầu xin lỗi, nhìn thấy người ở đằng sau lại đơ tiếp: “Hà Minh Viễn?”

Lại nhìn tay của anh, không có gì cả.

“Vợ tôi đói đến mức ăn luôn tay tôi  rồi.

Sụp đổ.

Thần kinh toàn thân Trân Nam Phương đều sụp đổ rồi, sao lời này nghe lại có chút kỳ quặc vậy chứ?

“Tôi… Tôi…” Trần Nam Phương cà lăm đến độ không thể nói rõ được.

Gô chỉ sững sờ nhìn Hà Minh Viễn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.

“Em còn muốn ăn sao?” Anh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hỏi.

Trân Nam Phương tranh thủ thời gian lắc đầu, cô hận không thể đào một cái lỗ ở dưới đất để chui vào, tuy nhiên cô lại kìm lòng không đặng mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Có phải em đã nghĩ nhiều rồi không?” Hà Minh Viên cúi người đến gần: “Tôi đang hỏi em về đồ ăn mà.”

“Anh…anh…” Trần Nam Phương đẩy anh một cái: “Tôi còn chưa có tính toán xong đâu!”

Sau khi cô đẩy anh ra đã vội vàng cúi đầu vùi mình vào trong số liệu.

“Tôi vừa nghe em nói là muốn tính mà?”

“Ừm, chờ một chút.” Cô không ngẩng đầu mà đắm chìm trong trong tính toán để xua tan đi sự ngượng ngùng và xấu hổ.

Hà Minh Viễn nhìn chằm chăm gò má của cô, anh chợt vươn tay ôm lấy người, sau khi anh ngồi xuống lại đặt Trần Nam Phương ở trên đùi.

“Á, anh làm gì thế?” Cô không vui giấy giua: “Anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi đó.”

“Vậy thì em phải học được cách tiết chế bản thân.” Nói xong, anh cố ý nắm tay thật chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.