Chương 228
Tuy là nói như thế, nhưng mà cô vẫn cảm nhận được anh có hơi nghiến răng chịu đựng, cùng sự ngây thơ khá thú vị của anh.
Do dự một lát, cuối cùng cô cũng thốt ra một chữ “Ừ”.
Không cần biết trước kia anh đối xử với cô như thế nào, tốt xấu gì thì anh cũng là bố của đứa trẻ trong bụng cô, nên lúc anh bị thương, bị bệnh, cô vẫn muốn giúp anh làm giảm đi sự đau đớn.
“Dán thuốc mới lên đi.” Hà Minh Viễn ra lệnh xong lại bổ sung một câu: “Anh giúp em.”
Kết quả như thế nào có thể đoán được, mới chỉ là quấn băng gạc thôi, thế nhưng trong quá trình đó tay của cô chỉ cần hơi nhúc nhích thôi là đã đụng phải chỗ nào đó không nên đụng rồi.
“Còn nhớ những gì anh từng nói ở trang viên không?”
Trần Nam Phương ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh, một giây trước còn đạng bảo cô thay thuốc, sao một giây sau đã hỏi mấy câu như thế này rồi?
“Chờ anh về nước, cái gì thiếu của anh thì trả lại cho anh.” Hà Minh Viễn hơi vươn tay ra, vòng lấy vòng eo nhỏ của cô, khàn giọng nói: “Nam Phương, bây giờ em trả cho anh đi.”
“Anh điên rồi à?” Cô ngửa người ra sau, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra: “Anh đang bị thương đấy, trên đùi có một vết thương, bên bả vai trái có một vết thương nữa!”
Đã đến mức đó rồi, anh còn muốn làm cái gì nữa chứ?
Người nào đó vân không chịu buông tha, giữ chặt lấy cô không buông, cho tới khi cả hai đều không thể thở nổi nữa, Hà Minh Viễn mới buông lỏng vòng tay đang ôm cô ra.
“Mới trả được một phần nhỏ lợi nhuận thôi, vẫn còn rất nhiều tiền vốn đấy.” Hà Minh Viễn nhíu mày nói: “Dù sao thì sau này, mỗi ngày cũng phải trả lại một ít.”
Trần Nam Phương thở hổn hển, vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì Minh Phúc đã gõ cửa đi vào.
“Mợ ba, tôi đã đặt xong cơm trưa rồi, cô mau đi ăn đi.”
Cô nghe anh ta nói như vậy thì lập tức hiểu được rằng Minh Phúc muốn báo cáo tin tức cho Hà Minh Viễn, mà tin tức này hẳn là rất cần được giữ kín.
Trân Nam Phương vừa đi sang phòng bên cạnh thì phát hiện ra mình quên cầm theo điện thoại.
Cô muốn quay lại lấy, thế nhưng cô không muốn nghe trộm tin tức mà Minh Phúc muốn báo cáo cho Hà Minh Viễn, cho nên cô ngồi xuống tùy tiện ăn mấy miếng cơm, sau đó buồn bực ngồi ngẩn ra một chỗ một lúc lâu.
Đoán chừng Minh Phúc hẳn là đã báo cáo xong, cô mới đứng dậy đi ra ngoài, quay lại phòng bệnh của Hà Minh Viễn.
“Cậu ba, đã như vậy rồi, anh còn có chỉ thị gì khác không?” Trần Nam Phương vừa mới đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Minh Phúc truyền ra ngoài, cô thâm than may mà mình ước lượng thời gian chuẩn xác.
Vốn định chờ Minh Phúc đi ra thì mình sẽ vào phòng, nhưng không ngờ cuộc đối thoại tiếp theo của bọn họ lại khiến cho cô phải giật mình!
“Ngô Hà có bị thương gì không?”
“Thưa cậu ba, cô Hà không bị tổn thương một chút nào.”
Trần Nam Phương bị dọa cho sợ hãi phải lui lại mấy bước, sau đó vội vàng trốn về căn phòng cách vách, cô tựa lên vách tường, há miệng hô hấp dồn dập.