Chương 233
Một lát sau, tiếng huyên náo ở đầu dây bên kia dần dần biến mất. Sau đó, truyền tới giọng nói oanh vàng của Đỗ Thanh Hoa: “Phương, được rồi đó. Tớ đang ở quán bar Destiny. Bây giờ, tớ đang ở cùng với Tiểu Huyên, ở trong phòng VIP của Ôn Tứ Hiên.”
“Cái gì cơ? Tại sao cậu lại chạy đến đấy?” Trực giác của Trần Nam Phương mách bảo rằng bạn tốt của cô đang ở đó, quả nhiên là như thế: “Ôn Tứ Hiên không phải là người dễ động vào đâu.”
“Cậu quên rồi sao, anh ta nói muốn thả anh của cậu ra.”
“Anh ta không hề làm.” Đã qua mấy ngày rồi, lúc cô gọi điện thoại cho bà Hạnh và ông Hải, kết quả lại bị hai người mắng xối xả.
“Còn không phải sao?” Đỗ Thanh Hoa phụ họa: “Hai ngày này, tớ vẫn luôn ở bar kéo chân anh ta. Cậu đoán xem thế nào?”
“Làm sao tớ biết được.” Vốn Trần Nam Phương không yêu cầu nghe một lời giải thích. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh ta cầm đao đi giết người trong chớp mát, cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Cộng thêm việc cô bị Hà Minh Viễn đưa tới đây, muốn đi cũng không đi được.
“Anh ta nói anh ta không giữ anh của cậu.” m thanh của Đỗ Thanh Hoa làm đau màng nhĩ của người khác: “Anh ta đang điều tra xem là ai đang giả mạo thân phận của anh ta để lừa gạt người khác.”
Trần Nam Phương sửng sốt, cô nhớ lại. Ngày hôm đó ở quán bar, Ôn Tứ Hiên cũng đã từng nói như vậy. Nhưng mà cô không tin, nếu như anh cô không phải do anh ta bắt đi thì còn có thể do ai được nữa chứ?”
Kẻ thù của Ôn Tứ Hiên?
Nhưng mà anh của cô chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên bình thường thôi mà, làm sao có thể gây thù chuốc oán với kẻ thù của anh ta được chứ?
Nhất trời, trong đầu cô tràn đầy những dòng suy nghĩ rối ren, tắc nghẽn mạch suy nghĩ của cô.
“Còn có một việc khác, anh ta nói đã điều tra xong rồi.”
“Chuyện gì cơ?” Trần Nam Phương không rõ, nhưng qua điện thoại cũng có thế nghe được tiếng nghiến răng đầy oán hận của Đỗ Thanh Hoa.
“Người mà hôm đó đâm phải cậu ở khu ổ chuột không phải là do Ôn Tứ Hiên sắp xếp mà là do Ngô Hà.”
Cô đơ người một lúc lâu rồi mới kịp phản ứng lại được: “Ngô Hà sao? Cô ta †ìm người đâm tớ làm gì? Tại sao chứ?
Vốn cô ta không ở trong nước cơ mà?”
“Ai mà biết có phải cô ta điều khiển mọi thứ từ xa hay không.” Trái lại, Đỗ Thanh Hoa lại không hề nghi ngờ anh ta nữa: “Nói không chừng là do cô ta muốn quay trở lại bên cạnh tên khốn Hà Minh Viễn cũng nên. Nhưng sau đó lại phát hiện ra chuyện cậu đã có thai nên muốn làm hại cậu.”
“Cũng không cần phải ra tay sớm như vậy chứ…” Trân Nam Phương dừng lại. Tại sao cô ta lại phải tẩy trắng thay cho Ngô Hà? Rõ ràng là người ta đã gặp mặt Hà Minh Viễn ở Anh rồi mà.
“Nhưng cũng không thể đưa ra kết luận sớm như vậy được. Phương, tớ nói với cậu này, cậu đừng có mà hiền lành lương thiện quá. Người này lòng dạ thâm hiểm, chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Vậy tại sao cậu lại tin tưởng Ôn Tứ Hiên chứ? Tớ cảm thấy anh ta cũng là người xấu.”
Đồ Thanh Hoa đồng ý nói: “Anh ta cũng là người xấu. Những người bắt nạt bé Phương thì đều là người xấu. Nhưng mà tớ chỉ muốn làm cáo mượn oai hùm, lợi dụng anh ta thôi.”
“Nhưng mà quá nguy hiểm” Trần Nam Phương hay lo âu: “Hay là tớ tìm một cơ hội khác cầu xin Hà Minh Viễn nhỉ.”
“Cậu còn định cầu xin anh ta? Cậu định để anh ta cản trở cậu cả đời sao?”
“Không có. Đợi đến khi Ngô Hà trở lại thì tớ lập tức rời đi.” Trần Nam Phương cười khổ: “Nên là Hà Minh Viễn cũng sẽ không giữ tớ lại đâu.”