Chương 275
Như vậy cũng tốt, cô thuận theo tình thế: “Tôi không đủ giỏi để làm quản lý, nhưng Minh Viễn không cách nào từ chối yêu cầu của tôi, nên đã để tôi làm thư ký, còn nói, nếu tôi có mắc lỗi còn có thể chiếu cố một hai lần.”
Cả Linda và Ngô Hà đều sửng sốt, đặc biệt là người lúc trước, với vẻ hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt, như thể họ đang nghĩ lại mà sợ cho thái độ vô lễ vừa rồi của mình.
“Vậy thật là tốt Ngô Hà nhanh chóng định thần lại, trên mặt nở một nụ cười nhưng không mấy chân thành “Không ngờ rằng chúng ta sẽ có cơ hội làm việc cùng nhau, sau này không tránh khỏi làm phiền cô.”
Trần Nam Phương chỉ cười mà không trả lời nhiều.
Sau khi Ngô Hà rời đi, sự bình tĩnh mà cô cố găng duy trì nhanh chóng tan rã, bèn nhân cơ hội đi vào phòng làm việc của Hà Minh Viễn để trấn tĩnh.
“Anh kêu tôi làm thư ký. Hóa ra là để tra tấn tôi, để tôi xem tình cảm của anh đối với Ngô Hà sâu sắc như thế nào?”
Cô mắm môi, nhăn mặt mặt hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân nghĩ về bé yêu: “Mật ngọt của người này, lại là thuốc độc với người kia, anh ta không xứng đáng… Tôi có bé yêu, tôi có Dạ Hành…”
Sau khi ở trong văn phòng hơn hai mươi phút, Trân Nam Phương mới hoàn toàn bình tĩnh lại, sắn sàng tâm lý đeo lên mình một lớp vỏ bọc chắc chắn trước khi đi ra.
Đang định đi ra ngoài thì điện thoại reo, là Trịnh Hoàng Phong, cô nghe điện thoại.
“Trân Nam Phương, cô ổn hơn chút nào chưa? Hôm đó tôi xin lỗi, tôi rời đi mà không từ biệt.” Giọng điệu nhẹ nhàng mang theo cảm giác trấn an lòng người.
“Hoàng Phong, anh đừng nói như vậy, là tôi không tốt, tôi đã không hề liên lạc với anh.” Trần Nam Phương biết mình chưa đủ chu toàn, nhưng lại càng sợ rằng tiếp xúc quá nhiều sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.
Nhưng câu hỏi của Trịnh Hoàng Bách ngày hôm qua khiến cô hiểu rằng lo lắng của mình vẫn xảy ra.
“Tôi nghe bác sĩ Bách nói rằng anh gặp mưa nên bị ốm, đã khỏe hơn chưa?”
“Đừng nghe Hoàng Bách nhảm nhí.
Từ nhỏ anh ta đã xấu tính thành quen.”
Trịnh Hoàng Phong thay Trịnh Hoàng Bách giải thích “Tôi không gặp mưa bị bệnh, sáng hôm đó là Minh Viễn đưa đi “Cái… cái gì!” Trần Nam Phương bàng hoàng, lúc này mới nhận ra người chồng đã cùng cô vào bệnh viện mà y tá nói là Trịnh Hoàng Phong, không phải Hà Minh Viễn, Cũng đúng, Ngô Hà đã quay lại, anh †a làm sao có thể quan tâm đ ến cô, không muốn đối phó với cô bằng mọi cách là tốt rồi. “Không sao, đó là chuyện trước đây giữa tôi và anh ấy, xảy ra chuyện gì anh cũng đừng lấy làm khó dễ.” “Nhưng…”
“Không nhưng gì hết, Trân Nam Phương, sức khỏe của cô là quan trọng, sau này đừng bao giờ khóc như vậy nữa. Tôi nghĩ nếu anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ không cam lòng.”
Nói đến Dạ Hành, Trân Nam Phương lại không chịu được mắt lại đỏ hoe, chua xót nói: “Anh ấy không quan tâm đ ến tôi nữa rồi”
“Không phải vậy, anh ấy nhất định phải có chuyện nên mới như vậy.” Trịnh Hoàng Phong vô cùng thương tiếc nói: “Nhưng hai ngày trước anh ấy báo mộng cho tôi, nhờ tôi chăm sóc cô.”
“Hoàng Phong…”
Trần Nam Phương cảm kích đến nỗi không nói nên lời.