Chương 285
Cô hiểu Hà Minh Viễn, nhìn nhận việc gì tuyệt đối là dám nghĩ dám làm, bất kể bằng mọi giá.
“Tôi lệnh cho cô gọi thêm một lần nữa.” Anh dùng lực cắn vào môi cô một cái: “Tôi sẽ thưởng cho cô.”
“Tôi…tôi không cần, anh bỏ qua cho thôi đi, một chút nữa cảnh sát sẽ đến, anh không muốn…” Trần Nam Phương mới nói được một nửa thì không nói được nữa, bởi vì khoang miệng bị chen lại…
“Không muốn biết phần thưởng là gì sao?” Hà Minh Viễn hôn rất lâu mới mở miệng nói: “Để cho cô thử mười lần quy tắc bất thành văn.”
Nói xong còn tác ác cười một tiếng: “Một lần đổi lại mười lần, rất đáng!”
“Anh có bệnh à!” Trần Nam Phương bị dọa sợ mặt trắng bệch: “Anh là đò khốn khiếp!”
Cô mới không cần gọi!
Nếu có thể lựa chọn, cô ước cả đời này không quen biết anh!
“Nam Phương nói đúng, nhìn thấy em tôi liền muốn trở thành một tên khốn kiếp.” Hà Minh Viễn không quan tâm, ngón tay thon dài lướt trên gò má mềm mại của cô, khóe miệng tà khí nhếch lên một độ cung nhất định: “Có thể ở trên người cô làm một tên khốn khiếp cũng đáng” Trân Nam Phương nhìn Minh Viễn giống như một tên ác ma, ngoài sợ hãi thì quên luôn phản ứng.
Mà dáng vẻ ngây thơ, sững sờ của cô dường như đánh vỡ luôn một chút lý trí còn sót lại của anh.
Anh phủ thân mình lên người cô, cạy môi cô ra, một lần nữa tiến công, bàn tay nóng như lửa như muốn thiêu cháy cô.
“Không cần… Hà Minh viễn… không được… đừng làm như vậy…” Nam Phương bị dáng vẻ của Hà Minh Viễn dọa cho khóc rồi, dựa vào bản năng mà vùng vãy, miệng không còn cảm giác, nói năng lộn xộn: “Tôi chê anh bẩn!”
Hà Minh Viễn bỗng dừng lại. Giống như có người ấn nút vậy, không có phản ứng gì, chỉ có đôi mắt đen nhìn chằm chằm Trần Nam Phương.
Cô thở hổn hển, có lẽ vì quá sợ hãi mà lời nói trong miệng không ngừng vì anh mà càng ngày càng kích động: “Vì sao anh không yêu tôi mà lại hôn tôi?
Tôi biết anh hận tôi, nhưng anh yêu Ngô Hà, sao anh có thể phản bội cô ấy kia chứ?”
“Sao có thể như thế này chứ? Chẳng phải hôn là điều đẹp nhất và hạnh phúc nhất giữa những người đang yêu sao?”
Cô chuyển từ hét sang khóc.
Nụ hôn đầu mà cô từng muốn trao cho Dạ Hành không những bị Hà Minh Viễn cướp đi một cách thô bạo, mà còn đổi lại sự nhục nhã và xấu hổ như thế này.
“Anh tránh xa tôi ra! Tôi không muốn anh làm ba của con tôi!” Trần Nam Phương khóc xong thì lo lắng cho con mình: “Ba nó phải là anh hùng, anh không phải!”
Anh là tên khốn, tên khốn mặt dày!
Hà Minh Viên nhìn người phụ nữ nhỏ bên cạnh thật sâu, giống như đang nhìn thấu cô, thật lâu sau, anh mới chậm rãi đưa tay lên lau nước mắt cho cô: “Khóc như con mèo rồi này.”
“Anh mặc kệ tôi!” Trân Nam Phương hất tay anh ra: “Nếu là đàn ông, xin anh buông tôi ral “Hừ.” Anh đột nhiên hiểu ra gì đó, không biết là vì chuyện này hay vì định nghĩa hôn vừa rồi của cô: “Tôi có phải là đàn ông hay không chẳng phải Nam Phương là người rõ nhất sao.”
Cô quay đầu lại định không nói chuyện với anh nữa.
Hà Minh Viễn hống hách chưa dừng lại ở đó, anh ôm khuôn mặt nhỏ nanh ta của cô, ép cô nhìn anh, sau đó gắn từng chữ: “Nếu tôi thích cô thì sao?”