Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 29: Chương 29




Trịnh Hoàng Phong vừa nhận điện thoại vừa đi theo phía sau cô.

“Anh! Sao giờ anh mới chịu nghe điện thoại? Không phải là bận việc ở bảo tàng mỹ thuật đâu đúng không?”
Trịnh Hoàng Bách ở phía đầu dây bên kia hô lên: “Ai da, cũng không quan tâm anh đang làm gì nữa, mau tranh thủ thời gian đến Đế Hào giúp em, đêm nay anh Viễn không bình thường chút nào! Thật sự không bình thường chút nào!”
“Anh phải đưa người về nhà đã, lát nữa sẽ qua.


“Cái gì? Anh nói gì cơ!” Trịnh Hoàng Bách thiếu điêu muốn hét đến nổ tung cả điện thoại di động: “Anh muốn đưa người về nhà? Đưa ai? Anh đừng có nói với em là bên cạnh anh bây giờ còn có một cô gái?”
“Quả thật là có.

” Trịnh Hoàng Phong lạnh nhạt nói: “Cho nên đừng có quấy rầy anh, với tính cách của anh Viễn thì sẽ không có vấn đề gì đâu.

” Nói xong, cuộc gọi cũng bị ngắt mất.

‘ Anh ta bước nhanh về phía Trân Nam Phương, lúc đi đến gần, mới nhận ra rằng cô cũng đang nghe điện thoại.


Bên dưới ánh đèn màu da cam, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông thật trăng trẻo, lại tựa như một đóa hoa xinh đẹp mỏng manh, chỉ cần một trận gió táp mưa rào thôi cũng có thể bị bẻ gãy.

Rất nhanh sau đó, cuộc gọi kết thúc, Trần Nam Phương quay đầu lại, lễ phép cười nói: “Thật sự không cần làm phiền đến anh, ba mẹ tôi đã nói sẽ tới đón tôi về rồi.


Trịnh Hoàng Phong nghe vậy đành bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy cô đi về cẩn thận.


Sau khi đuổi được người kia đi, Trần Nam Phương mệt mỏi dựa vào vách tường lạnh như băng, người vừa gọi điện báo tin cho cô hiển nhiên là Trịnh Hoàng Bách, anh muốn cô tới Đế Hào!
Dù trước khi không sinh sống tại Kim Thành, cô cũng biết Đế Hào là nơi ngập trong xa hoa quyên quý, đêm hôm khuya khoät Hà Minh Viễn lại tới đó ắt là có vấn đề.

Mà còn gọi cô qua đó, rõ ràng là muốn đối phó với cô!
Muốn đối phó với cô ở nơi như vậy, sau khi Trần Nam Phương ngẫm lại thì chợt cảm thấy sợ hãi!
Thế nhưng càng nghĩ, cô càng nhận ra rằng đến một cơ hội từ chối cô cũng không có.

“Taxi.


.

” Cô cất bước đi đến ven đường, bắt một chiếc taxi rồi đi đến Đế Hào.

Ngay sau khi Trần Nam Phương mở cửa xe ra, cô vừa hay nhìn thấy một bóng người ở cửa vào Đế Hào.

Người đó đang mặc một bộ váy tối màu dài đến đầu gối, cầm trên tay một chiếc túi xách cùng màu, đi vào bên trong.

Là Tô Thanh Nhã.

Tại sao cô ta cũng tới đây? Cũng bị Hà Minh Viễn gọi tới ư?
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chuẩn bị lợi dụng Tô Thanh Nhã đề làm nhục cô sao?
Trần Nam Phương cũng không dám suy nghĩ sâu hơn, cô bước xuống xe rồi hít lấy vài hơi thật đây, sau đó mới cất bước tiến vào Đế Hào, đi thẳng lên tầng thứ sáu.

Cô bước đi rất chậm, trong đầu toàn là những suy đoán về tình huống sắp tới, lộn xộn hết cả, tuy nhiên cách để ứng phó với những tình huống ấy thì cô lại không cách nào nghĩ ra được.

“Ông chủ, ông nói xem, đêm hôm khuya khoắt tổng giám đốc Viễn lại gọi chúng ta đến đây, không phải là để ký hợp đồng chứ?”
“Bảo cô chờ thì cô cứ chờ đi, tóm lại sẽ không phải là chuyện xấu đâu!” Lý An nói xong thì cười cười: “Sao? Cô lại thèm rồi?”
Vừa dứt lời, ông ta liền đưa tay bóp mạnh đối phương một cái.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.