Chương 310
Chỉ còn lại sự mập mờ giữa hai người.
“Là anh mập mờ? Hay là em mập mờ đây?”
Trần Phương Nam hoảng sợ nhìn Hà Minh Viễn ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu ửng hồng!
Anh, anh nói những lời ấy cũng quá thẳng thắn đi!
Mãi cho đến khi họ về đến nhà, thấy bà cụ Hà đang ngồi trong phòng khách, cô mới giật mình hoàn hồn, biết được bản thân mình đã bị anh đùa giỡn!
“Cháu gái, mau đến đây, đến ngồi cạnh bà nội.” Bà cụ Hà âu yếm nắm lấy tay cô, nhìn trái nhìn phải, giống như có nhìn thế nào cũng không đủ vậy: ‘Mấy ngày nay bà nội cùng dì Cẩm phải xử lý nhiều chuyện, nhất thời quên mất đứa cháu gái là cháu đây, đúng là đáng trách quá.”
“Bà nội, bà đừng nói thê!” Trần Phương Nam kinh hãi nói: “Bà ngàn vạn lần đừng nói như thết làn Trân Phương ` Nam không ngoan, không thể mỗi ngày ở cùng bà nội.” Bà cụ Hà hài lòng gật đầu, rồi lại lắc ‡ đầu: “Các cháu tuổi trẻ tài cao, làm sao có thể ngày nào cũng ở cùng cái thân già, xương cốt sớm đã đau nhức này được chứt”
“Bà nội à, bà đừng nói như vậy… .ˆ Trần Phương Nam hơi mím môi, có chút khổ tâm, nếu không phải vì Hà Minh Viên, thì cô đã có thể thân thiết hơn với bà cụ Hà rồi: “Về sau cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà hơn.”
Bà cụ Hà võ nhẹ tay cô, hốc mắt già nua đã phiếm hồng.
“Bà nội, bà nội!” Hà Minh Viễn gọi một tiếng: ‘Bà làm sao vậy? Nếu bà không vui thì về biệt thự với chúng cháu.”
“Đến biệt thự thì chẳng phải buổi tối mới được nhìn thấy hai đứa sao?” Bà cụ Hà trừng mắt nhìn đứa cháu trai của mình một cái, sau đó ánh mắt lại trở nên ôn hòa khi nhìn về phía Trân Phương Nam: ” Phương Nam, bà nghe nói cháu đi làm.” ị Bỗng dưng, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng. Tại sao cứ cảm thấy bà cụ Hà có điều muốn nói? Chẳng lẽ không muốn ‘ cô đi làm sao?
“Dạ, đúng vậy.” Cô không thể phủ nhận được, nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô đã nói ra lý do của mình: “Hà Minh Viễn hy vọng cháu có thể đi, anh ấy sợ cháu ở nhà một mình sẽ nhàm chán, ở công ty ít nhiều cũng có thể nói chuyện được với anh ấy một vài câu, tâm tình cũng sẽ tốt hơn.”
Bà cụ Hà cười cười nhìn về chỗ dì Cầm, lắc đầu nói: ” Ngọc Cẩm, con nghe xem, hai đứa nhóc này đang kẻ xướng người họa, chính là muốn lừa dối chúng †a đây mà.”
“Cháu không. ..’ Trần Phương Nam muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khóe môi Hà Minh Tiêu đang nhếch lên mang đậm ý cười, giống như nụ cười yêu chiều.
Yêu chiều?
Cô hoảng sợ rời tâm mắt đi, hai tay vô thức siết chặt vào nhau, như để cảnh báo chính mình không được tin tưởng vào anh.
Anh có lẽ cũng chỉ đang diễn trò, trong lòng anh chỉ có một mình Ngô Hà.
Những gì cô đang nhìn thấy, chính là những hành động mờ ám của hai người yêu nhau, điều này khiến nỗi khổ tâm của cô còn lớn hơn sự bực dọc.
“Trân Phương Nam!” Bà cụ Hà khế gọi một tiếng, mới khiến hồn phách cô quay trở về: ‘Năm giờ khách khứa mới đến, cháu có muốn cùng Hà Minh Viễn đi nghỉ ngơi trước không?”
Cô rất muốn bản thân có thể bình tĩnh lại, liền khẽ gật đầu, đứng dậy hướng về phía phòng nghỉ của biệt thự đi đến, hoàn toàn không có ý định đợi Hà Minh Viễn đi cùng.
“Minh Viễn, cháu rất thích con bé, nếu không thích nó cháu cũng sẽ không giữ nó ở bên cạnh mình.”
“Bà nội, bà nói gì vậy?” Hà Minh Viễn khế nhíu mi: “Cháu cũng chưa từng nói cháu không thích cô ấy.”