Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 345



Chương 345

“Em không có!” Trân Nam Phương cũng không biết vì sao lại thốt ra: “Không phải bây giờ chúng ta rất tốt à?”

Anh sờ cằm giả vờ nghi ngờ nói: “Rất tốt sao?”

“Rất tốt.” Trần Nam Phương cầm tay anh lắc lắc thăm dò: “Chúng ta đi ngắm cảnh đi, vất vả lắm mới em được đến trang trại Hà Vân một chuyến.”

Bồng nhiên trong mắt Hà Minh Viễn tối lại, cho đến bây giờ anh chưa từng thấy cô làm nũng với anh lần nào, cho nên chút sức chống cự cũng không có: “Nếu như em đã nói thích, vậy sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới.”

“Thường xuyên sao?” Trần Nam Phương chép miệng: “Người có tiền quả có khác.”

“Ha ha!” Anh cười ra tiếng ôm eo cô đi ra ngoài: “Đồ ngốc, em cũng là người có tiền.” “Em hả?” Cô chỉ cái mũi của mình không dám gật bừa.

“Tất cả của anh đều là của em.”

Cô ngượng ngùng nhìn anh một lát, khuôn mặt cô ửng hồng.

Trang trại Hà Vân ở Tạ Thành vô cùng nổi tiếng, địa hình ở đây đặc biệt, bên trên có núi cao, bên dưới có biển sâu. Khí hậu ẩm ướt dễ chịu, mà khu danh lam thăng cảnh khổng lồ này được thiết kế ngoài mong đợi, đa số du khách ở đây vì nghe danh nên đến trải nghiệm.

Lần này là Trân Nam Phương muốn hôn Hà Minh Viễn từ tận đáy lòng!

Vậy mà anh lại nói với cô những lời ngọt ngào vậy!

Tự nhiên như vậy, dịu dàng như vậy, ngay cả năng lực chống cự cũng không có, làm cô chỉ muốn đắm chìm.

Cô muốn đắm chìm vào sự yêu thích của anh.

“Ừm…” Anh gầm nhẹ một tiếng, ấn ở sau gáy của cô: “Lần này là em gọi anh đấy.’ So với lời biện hộ khi nấy thì lời anh nói hiện tại rất hung hăng, nhìn qua cứ tưởng như hai người, mà Trần Nam Phương đã lấy lại tinh thần vì động tác bá đạo của anhI Cô chọc anh, trêu chọc sói đói thì hậu quả rất nghiêm trọng.

“Hà Minh Viễn, em…em không thể.”

“Muộn rồi!”

“Anh đừng ở chỗ này, á, anh điên rồi sao?” Trần Nam Phương che chở trước ngực, cặp mắt của cô nhìn sang bốn phương tám hướng sợ có người cũng đi đường này.

Anh nắm cổ tay của cô, trong tròng mắt đen chứa đầy cảm xúc khác: ‘Nam Phương, sẽ không có ai cả, em cứ yên tâm”

“Làm sao có thể?” Cô không tin: “Nơi này là khu ngắm cảnh, anh nhanh lên!”

Bỗng dưng anh cong môi cười một tiếng: “Tuân lệnh bà xã, anh sẽ không để em ghét bỏ tốc độ của anh đâu.”

“.. Anh sẽ làm bé yêu bị thương!” Cô nhắc nhở.

Hà Minh Viễn ôm cô ngồi xuống rồi đặt cô ngồi trên đùi mình, sau đó anh che ở bên tai cô nói nhỏ một câu.

Nhất thời khuôn mặt của Trần Nam Phương đỏ lên.

Trong hoàn cảnh ôn hòa ở đây, cô dân dần cảm thấy trước ngực nóng bỏng, quay đầu đi, ánh mắt cô mê ly nhìn mặt biển xanh thẳm ở đẳng xa xôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.