Chương 356
Tôi chỉ muốn cả đời thích một người, tôi không muốn thích người khác, yêu anh ấy thật sự rất khổ. Tôi không chịu được nếu bị liên lụy, tôi không đối phó nổi người khác, cũng không thuyết phục được bản thân.”
Trịnh Hoàng Phong sững sờ mất mấy giây, bỗng nhiên anh ta ôm lấy Trần Nam Phương nhẹ nhàng võ vai cô: “Đừng khóc, thích một người sao khổ được? Chỉ cần nhìn thấy cô thôi cũng khiến người khác vui vẻ, nếu như cô cười lên, ngày đó nhất định sẽ là một ngày đẹp trời.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lông mi dài vân còn dính nước mắt, cô bị những lời nói tốt đẹp của anh ta hấp dân, cũng bị ánh mắt sạch sẽ đó thuyết phục.
“Nghĩ lại những gì trước đây cô có và bây giờ đi.” Anh ta như một quý ông lịch thiệp: “Nếu như cô vẫn cảm thấy buồn, Nam Phương, cô đang năm quyền chủ động trong tay.”
“Tôi đang năm quyền chủ động ư?”
Trân Nam Phương giơ tay lên, ánh mắt mờ mịt: “Tôi thật sự làm được à?”
“Đương nhiên! Cô có thể!” Trịnh Hoàng Phong cổ vũ.
Mọi hành động của hai người đều rơi vào trong mắt Hà Minh Viễn, toàn thân anh tỏa ra khí thế tàn bạo, hận không thể đốt rụi mọi thứ xung quanh mình!
Vậy mà vợ của anh ở trước mặt mọi người ôm nhau với anh em tốt của anh, cho dù lí do là gì anh cũng không thể tha thứ được!
“Đặt vé trước đi.”
Minh Phúc giật mình, ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ. Xong rồi, cậu ba nhà anh ấy tức giận với mợ ba rồi.
Cũng thật là, anh Hoàng Phong hẹn cậu ba, tại sao mợ ba lại xuất hiện ở đây?
Haiz, anh ấy có nên lén lút ám chỉ cho mợ ba để cô dỗ dành cậu ba không?
“Anh dám tự ý làm bậy xem?”
Minh Phúc vội vàng co rúm lại, chỉ sợ sơ sảy một chút đầu anh ấy sẽ bị vặn xuống làm bóng để đá.
Sau khi Trần Nam Phương tạm biệt Trịnh Hoàng Phong, đầu tiên cô đi điều tra bản báo cáo của công ty Hóa Vân Nhã, sau đó buổi tối về biệt thự.
Không ngờ rằng chờ đến nửa đêm cũng không thấy Hà Minh Viễn về nhà, cô gửi tin nhắn gọi điện thoại cho anh nhưng anh cũng không trả lời.
Không thể không sốt ruột gọi cho Minh Phúc, chờ hơn nửa ngày mới bắt máy, sau đó truyền tới giọng nói cẩn thận từng li từng tí: “Mợ ba, cậu ba có việc ở nước Nga nên tạm thời không về nhà, một tuần sau cậu ba mới về.”
“Anh ấy hiện tại…đang bận à?” Trần Nam Phương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ đêm rồi. “Dạ…phải.” Minh Phúc dừng một chút rồi nói.
“Vậy anh nói anh ấy chú ý thân thể, đừng thức khuya quá.” Lời nói của cô nhẹ nhàng phát ra, mang theo chút yếu đuối khiến người khác không khỏi thương yêu.
“Tôi biết rồi thưa mợ ba.” Minh Phúc lén lút nhìn bóng lưng cứng rắn đang đứng trước cửa sổ lạnh lẽo, cậu ba nhà anh ấy thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Trời tối là lúc con người ta yếu đuối nhất, lúc này không tấn công, vậy thì còn chờ đến khi nào chứ?
Thấy bên kia vân chưa cúp máy, Minh Phúc vội vàng hỏi: “Có phải mợ ba có lời gì muốn tôi chuyển cho cậu ba không ạ?”
Trân Nam Phương mở miệng, nhưng cô vân không nói ra: “Không có gì, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy sau.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trong phòng ngủ xa hoa nhưng trống rỗng, trái tim thắt lại. Cô mở Zalo lên gửi tin nhắn cho Hà Minh Viễn: “Anh mau chóng trở về bình an, em ở nhà chờ anh.” Nhưng mà mãi cho đến trưa hôm sau, cô không hề nhận được tin nhắn trả lời nào. Trân Nam Phương cất điện thoại di động, chú tâm điều tra toàn bộ chuyện công ty Hòa Vân Nhã làm giả báo cáo….
“Công ty giải trí Thiên Vân ư?” Cô thì thầm nói: “Sản nghiệp biên giới của nhà họ Trịnh à?”
Cô tính toán lại suy nghĩ của mình một lần nữa, sau đó xoay người thay quần áo đến bệnh viện. Rất nhanh đã tới cửa phòng bệnh của Đỗ Thanh Hoa, cô nhìn thấy Triệu Lập Thành đang ngồi trên băng ghế dài.