Chương 364
Đương nhiên anh ta phải xác nhận lại chút chuyện đã.
“A lô! Anh Viễn à! Trưa nay đi ăn cơm vừa hay gặp được chị dâu, anh có muốn trò chuyện với chị ấy mấy câu không?” Anh ta nói xong, đưa di động tới cho cô.
Trần Nam Phương chỉ có thể cắn răng nhận lấy, nói nhỏ: “A lô! Hà Minh Viễn!”
“Còn biết có ông chồng như anh à?”
“Vậy anh còn biết có con vợ này sao?”
Trân Nam Phương thật sự cảm thấy phản ứng của mình hơi gay gắt, vừa hỏi ngược một câu, trái tim đã đập thình thịch.
Muốn nói câu khác bù đắp.
Nhưng vừa nghĩ đến Hà Minh Viễn đi công tác cùng Ngô Hà, trong lòng cô lại ghen ghét đến mức sợ hãi, cho nên ngữ khí không khỏi bình thản như cũ.
“Giám đốc Viễn cũng bận như tôi, cho nên tôi sẽ không quấy rầy anh nữa”
Nói xong, cô dùng tốc độ nhanh nhất ngắt điện thoại, trả di động lại cho Trịnh Hoàng Bách: “Làm phiền bác sĩ Bách rồi.”
Anh ta nâng cặp mắt đào hoa lên, yếu ớt nói: “Chị dâu quả là khiến tôi ngày càng sợ hãi đấy.”
“..
..“ Trần Nam Phương lờ anh ta đi, cô vừa định cáo từ đã thấy bà dì rớt thẻ vội vàng đi tới.
“Cậu Hai! Bà chủ ở trong chỗ này ạ”
Sau đó lại nhìn Trân Nam Phương một : lúc, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc: ‘ “Cô Lam Ngữ à! Bà chủ bảo cô đừng khách khí làm gì.”
“Cô Lam Ngữ ư?” Trịnh Hoàng Bách bắt đầu nghi ngờ: “Chị dâu sửa họ từ bao giờ vậy?”
Cô hơi nhíu mày, đến giờ phút này cô mới xâu chuỗi lại quá khứ, cũng ý thức được thân phận khác của Đặng Mai Tuyết, đó là bà chủ họ Trịnh.
Mẹ của Trịnh Hoàng Phong và Trịnh Hoàng Bách, cô của Đặng Vân Nhã, chị họ của Đặng Liên?
Đã từng muốn gặp mình mấy lần nhưng không hiểu vì sao lại bỏ lỡ mất, bây giờ lại nhìn thấy trong tình cảnh này, chỉ có thể trách thế giới quá nhỏ!
“Dì à! Phiên mọi người và dì Tuyết nói chuyện với bác sĩ Bách nhé, tôi còn có việc phải đi trước.” Trần Nam Phương lễ phép cúi đầu, nhanh chân rời đi.
“Cái này… Cô Lam Ngữ!” Bà dì rớt thẻ muốn chặn cô thì lại bị Trịnh Hoàng Bách ngăn cản. Ban đầu anh ta cho rằng mẹ anh là ‘ vì chuyện của Trịnh Hoàng Long mới nhúng tay vào, sau khi hiểu rõ hơn, anh ta kinh ngạc đến mức không biết nói gì cho phải, cúi đầu nhìn tấm hình trên điện thoại mà im lặng: “Mẹ! Vì sao từ đó tới giờ mẹ không cho con với anh xem tấm hình này?”
Đặng Mai Tuyết lau nước mắt, đắm chìm trong ký ức đầy đau khổ: “Dì Hân của các con cũng là vì cứu mẹ nên mới qua đời, mẹ có lỗi với cô ấy, cũng có lỗi với Lam Ngữ…”
Bà dì rớt thẻ thở dài, đầu tiên là khuyên Đặng Mai Tuyết vài câu, sau đó mới trả lời thay câu hỏi của anh: “Cậu hai! Bà chủ đã chôn chặt khúc mắc này hai mươi mấy năm, khi các cậu còn bé bà chủ ngày nào cũng nhắc, vả lại đã †ìm nhiều năm vậy rồi mà không có chút tin tức nào, dân dần bà chủ cũng không đề cập nữa, nói một lần lại đau lòng thêm một lần, đúng không?”