Chương 368
Cô không nói lời nào, tức giận kéo Trân Nam Phương quay về phòng bệnh.
“Trịnh Hoàng Bách, anh điên rồi, sau này đừng để anh rơi vào tay tôi!”
Trân Nam Phương xoắn xuýt mấy phút, võ võ tay Đỗ Thanh Hoa: “Rõ ràng là đang nhắm vào chúng ta, cần gì phải tức giận như thế?”
“Cái gì mà bác sĩ, cái gì mà bàn tay vàng, đồ cái thứ thương nhân lòng dạ hiểm độc, cấu kết với tên khốn kiếp họ Hà kia rồi cùng nhau làm việc xấu!”
“Thanh Hoa! Đừng mắng chửi cho sướng miệng nữa.” Trần Nam Phương vẫn còn sợ Hà Minh Viễn, bởi vì cô đã từng phải nếm thử sự tàn nhãn của anh: “Tớ ra ngoài một chút.”
“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa nhíu mày, kéo tay cô không cho đi: “Rõ ràng là anh ta có vấn đề, vậy sao cậu luôn phải xuống nước vậy?”
“Tớ không xuống nước đâu Thanh Hoa, có lẽ trước kia thì có thể, nhưng sau này sẽ không còn nữa.” Giọng điệu Trần Nam Phương rất kiên định: “Ra ngoài gặp anh ta chủ yếu là trốn được một lúc nhưng không trốn được cả đời, có mấy lời vân phải nói rõ ra thì tốt hơn.”
Đỗ Thanh Hoa lo lắng nhìn cô, lại không giúp được gì, chỉ có thể cổ vũ: “Nam Phương à, cậu phải tự tin lên, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp lẫn tài năng của cậu, rất dễ dàng tìm thấy một người khác yêu cậu.”
Lúc đối mặt với Đỗ Thanh Hoa, Trần Nam Phương vẫn điềm nhiên và bình tĩnh như thường, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Hà Minh Viễn thì chẳng mấy chốc mà cô đã trở lại dáng vẻ vốn có của mình.
Cô siết chặt tay thành hình nắm đấm, cố gắng cho bản thân thêm một chút sức lực. Nhưng đột nhiên nắm đấm của cô bị một bàn tay bao bọc lại một cách chặt chẽ và cẩn thận.
Trái tim của Trân Nam Phương nhảy múa kịch liệt, đến nỗi mà suýt chút nữa cô đã nộp vũ khí xin hàng.
“Em muốn nói một câu cuối rằng em thay mặt Thanh Hoa xin lỗi anh.” Cô không dám ngẩng đầu lên cũng không dám giấy giụa gì cả mà chỉ âm thầm điều chỉnh tâm trạng của mình rồi nói: “Trước đây anh đưa cậu ấy tới bệnh viện này cũng là có ý tốt.”
Đôi môi mỏng của Hà Minh Viên chỉ khẽ nhếch lên, nhưng anh không nói lời nào mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Nhưng mà…’ Trân Nam Phương tiếp tục nói nhưng cô vẫn không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vết thương của cậu ấy cũng khá tốt rồi, anh và bác sĩ Trịnh không nên dùng những lời dụ dỗ cực đoan để ép buộc cậu ấy, cũng không thể sa thải nhân viên một cách vô cớ như thế được.”
Anh vấn không nói lời nào.
Cô cúi đầu đảo mắt vài vòng, tay thì xoắn cả vào nhau: “Nếu anh mệt không muốn nói chuyện thì anh về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta nói chuyện này sau vậy.”
Đột nhiên bàn tay của cô bị nắm lấy, eo thì bị bàn tay anh ôm chặt một cách ngang ngược: “Em nói xong chưa?”
“…” Trần Nam Phương cảm thấy Hà Minh Viễn cố ý làm vậy, mặc dù anh lời ít nhưng ý nhiều, im lặng nắm diễn biến của câu chuyện trong lòng bàn tay, ép cô vào đường cùng, muốn cô lật bài ngửa hoặc lặng lẽ chấm dứt chiến tranh.
Lời đã ra đến khóe miệng nhưng lại bị cô nuốt ngược vào.
“Em không còn gì để nói nữa?”
“Còn chứ.” Sau khi nghĩ ngợi một lúc, cô ngẩng đầu lên: ‘Em thấy anh bận mải nhiều việc nên em muốn dọn ra ngoài ở.”