Chương 385
“Anh có biết những người có lương †âm căn rứt thường hay làm điều gì nhất không?” Trước khi Hà Minh Viễn buông ra, anh cười lạnh một tiếng: “Ôm chặt không chịu buông.” Con ngươi của Trịnh Hoàng Phong: đột nhiên nhíu chặt, kinh ngạc cùng xót xa: “Cho dù không cần? Thì chả lẽ không biết trân quý hay sao?”
Anh độc đoán ôm eo Trần Nam Phương, giọng nói như băng lãnh: “Ừm”
Nói xong anh đưa cô đi.
Trân Nam Phương tuy rằng bất đắc dĩ nhìn Đỗ Thanh Hoa, nhưng cũng chỉ có thể đi theo, vì sợ có người sẽ tiếp tục điên cuồng.
“Đau lòng cho anh ta à?” Hà Minh Viên vừa lên xe liền hỏi: “Em cho rằng anh như vậy là vô lý sao?
“Không có.” Cô nắm chặt tay anh: “Đừng tức giận.”
“Không đánh chết anh ta thì anh vẫn tức giận.”
Trần Nam Phương cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, ngập ngừng hỏi: “Anh tức giận vì dì Tuyết tới tìm em sao?”
Hà Minh Viễn nhìn qua với đôi mắt sâu thẳm mập mờ.
“Dì ấy đến gặp em không phải vì Hoàng Phong.” Cô muốn giải thích: “Bởi VIÊN “Không cần nói!” Anh ngắt lời cô: “Anh biết hết rồi.”
Giọng điệu của anh vừa gay gắt vừa cứng rắn khiến Trần Nam Phương sững sờ, không biết làm sao để giải vây được đây.
“Buổi tối anh muốn ăn gì?” Cô đổi chủ đề: “Hay là để em nấu món gì đó đơn giản nhé.”
“Không cần đâu.” Hà Minh Viễn vừa nói, xe dừng ở cửa biệt thự, nhưng anh không hề động đậy.
Trân Nam Phương cảm thấy có chút không đúng, anh biết lí do vì sao mà Đặng Mai Tuyết tìm cô, nhưng anh vẫn tức giận: “Còn không xuống sao?”
Cô mở cửa xe, cố gắng cất giọng nhẹ nhàng: “Hay là chúng ta…”
Hà Minh Viễn lại ngắt lời cô, ánh mắt rơi vào trên người cô có chút lạnh lùng: “Em vào nhà trước đi, anh tạm thời có chuyện.”
“Làm sao vậy? Có muốn em đi cùng không?”
“Không cần.” Nói xong, anh thờ ơ quay đầu, nhìn thẳng về phía trước.
Trân Nam Phương hiểu rằng anh muốn đuổi cô, muốn cô tự giác xuống xe không quấy rây anh nữa.
Cô mơ hồ nhớ rằng khi mới cưới anh cũng từng đối xử với cô như vậy.
Cô nhìn chiếc xe khuất vào màn đêm mà lòng rối bời, anh thả cô xuống xe, không cho nửa lý do, ném cô vào căn biệt thự lạnh lẽo.
Rốt cuộc với anh, cô là gì đây?
Tình trạng ngày nóng đêm lạnh như thế này có thể duy trì được bao lâu?
Cô đứng đó một lúc lâu cho đến khi chân tê cứng và trái tim trở nên đau đớn, mới lấy điện thoại di động ra gọi xe để trở về ngôi nhà mới thuê ở chung cư Hạnh Phúc.
“Nam Phương, sao cô về muộn vậy?” Lục Diệp Anh ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng mở khóa: “Tôi nghe Thanh Hoa nói vài ngày nữa cô ấy sẽ xuất viện, còn tưởng hai người sẽ về cùng nhau nữa cơ.”
“Đừng nói với Thanh Hoa răng tôi đã quay trở lại.”