Chương 403
Sau đó cất nó vào túi của mình và không có ý định đưa ra.
Trân Nam Phương hơi ngượng ngùng nhanh chóng đổi chủ đề, may mà chưa nói gì nhiều thì bà Diêu nói mệt nên muốn Hà Minh Viễn đỡ vào nghỉ ngơi.
Cô biết bà cháu người ta có chuyện riêng muốn nói, liền vui vẻ ra biệt thự phía sau, chuẩn bị đi ngủ trước khi ai đó trở về.
Tính toán thì hay lắm, hiện thực lại phũ phàng, Trân Nam Phương tắm rửa xong nằm ở trên giường, Hà Minh Viễn cũng chưa có trở lại.
“Minh Viễn…” Cô bất giác nghĩ đến khúc gô tử đàn, tinh xảo xuất chúng, rất hợp với tên của anh.
Nhưng anh đã cất nó đi rồi, chắc có lẽ muốn tặng cho người nào đó?
Nghĩ đến đây, mắt cô tối sầm lại, cô nghĩ: “Quên đi, đừng cưỡng cầu, hay là đi ngủ sớm, ngày mai dậy đi kiếm nhiều tiền hơn mới là chuyện đúng đắn.”
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô vân cảm thấy có một số ánh mắt đang dõi theo mình một chút cũng không rời.
Không thể nghi ngờ, ánh mắt đó chính là của Hà Minh Viễn.
Khi anh quay lại, Trần Nam Phương đã ngủ rồi, anh ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm.
“Em biết dùng ma thuật sao?” Anh dùng ngón tay thon dài vuốt v e đôi má trắng mịn của cô: “Rõ ràng là nên giận em, hận em, chọc giận em, nhưng anh một chút cũng không nỡ.”
Dù một chút cũng không nỡ!
Anh lầu bầu với chính mình, cảnh tượng nói chuyện với bà ngoại hiện lên trong đầu anh.
“Minh Viễn, con định ly hôn với Trần Nam Phương sao?”
“Con không biết.”
“Chính là con không muốn, đúng không?” Bà Diêu nhìn sâu sắc: “Nhưng lại cảm thấy có lõi với anh trai con?”
Anh không nói lời nào, mắt phượng nhìn về phía trước một cách sắc bén.
“Minh Vũ thật đáng thương, tuổi còn trẻ tiền đồ xán lạn, lại bị Tạ Phong làm tổn thương não.” Bà Diêu thở dài: “Nhưng mà anh trai con cũng có phúc, nó không còn nhớ đến chúng ta nữa, cũng không cần trải qua nỗi đau khổ mất đi ba mẹ, lại càng không cần vất vả như con quản lý sản nghiệp của nhà họ Hà.”
“Bà nội.” Anh ngồi xổm dưới chân bà Diêu, nắm lấy bàn tay già nua của bà ấy: “Là cháu trai đã khiến bà lo lắng.”
“Minh Viễn, tâm tư của con quá nặng.” Bà ấy âu yếm nhìn anh: “Đem chuyện quá khứ để nó trôi đi, cứ nhìn về phía trước xem, mặc kệ Trần Nam Phương có phải là con gái nhà họ Tạ hay không, nó dùng tình cảm chân thành đối đãi với con, mắt bà nội chưa bị mờ, có thể thấy được rõ ràng.”
Bà ấy võ võ lên tay Hà Minh Viễn: “Bà nội đã già rồi, không thể ở bên con quá lâu, nhưng con bé đó thì có thể.”
“Bà nội…”
“Được rồi, con đừng buồn, đời này bà sống như vậy là đủ rồi…” Bà cố ý cười: “Việc của anh trai con đã như thế rồi, cũng đừng để Trân Nam Phương biết.”
Ngừng một chút, bà ấy lại nói: “Người nhà họ Tạ hẳn là sẽ sớm đến đây. Nếu bọn họ đã phải nhận hình phạt đáng phải nhận, đừng để họ đến Việt Nam lần nữa”