Chương 462
“Dạ Hành, hừ, Trân Nam Phương, cô cả đời này cũng đừng mong nối lại tình xưa với Dạ Hành.” Cô ta đột nhiên cười dữ tợn u ám: “Vĩnh viễn cũng đừng mong điều đó xảy ra! Bởi vì Dạ Hành bị tổn thương não rồi, không còn phân biệt được ai là ai nữa.”
Trong văn phòng.
Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn đối mặt với nhau, trước tiên không nhịn được lên tiếng: “Tổng giám đốc Minh Viễn thật sự càng ngày càng nhiều tiền, gọi tôi vào nhưng lại không giao việc, chỉ cần đứng không thôi cũng có lương.”
“Anh đã nói thứ gì của anh thì đều là của em, em muốn thì cứ tùy ý lấy đi.”
“…
… Cô cụp mắt xuống, không đáp.
“Nam Phương, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trần Nam Phương không biết Hà Minh Viễn đang do dự cái gì, anh rõ ràng là muốn nói gì đó, đến thời khắc mấu chốt lại không nói nữa.
“Nếu Tổng giám đốc Minh Viễn chưa nghĩ ra, thì để sau này nói sau đi.”
Cô thờ ơ nhún vai: “Nhưng trước tiên, tôi tuyên bố rằng tôi không có hứng thú với anh và người yêu cũ của anh, trước khi nói gì thì hãy nghĩ về đứa con bị hại của anh ấy.”
Anh thực sự không quan tâm đ ến con mình như vậy sao?
“Nam Phương.” Hà Minh Viễn sải bước đến ôm chặt lấy cô: “Đừng như vậy, em không phải người như vậy, đừng để bản thân mình mang gai nhọn đầy người.”
“Vậy thì Tổng giám đốc Minh Viễn, anh sai rồi, tôi chính là người như vậy đấy!” Trần Nam Phương lớn tiếng nói: “Tôi cũng không yếu đuối đáng thương như người yêu cũ của anh đâu, cả người tôi toàn là gai vừa nhọn vừa sắc!”
“Nam Phương, anh biết em rất buồn.
Anh không phải không quan tâm đ ến cục cưng của chúng ta, nhưng mà chúng ta còn trẻ, lúc nào cũng có thể có em bé được.” Hà Minh Viễn võ đầu cô, trâm ngâm lẩm bẩm: “Nhưng anh chỉ có một người anh trai, có thể giữ trọn lời hứa với anh ấy chỉ còn điều này thôi.”
“.. Anh trai sao?” Trân Nam Phương ngẩn người lặp lại, tự hỏi mình có nghe sai không, anh còn có anh trai sao? Tại sao cô chưa từng nghe ai nhắc đến?
“Đúng vậy, anh trai của anh.” Cằm anh chạm vào trán cô: “Anh ấy bị thương ở não bộ.”
Trân Nam Phương lại càng không rõ nguyên do.
“Ngô Hà là người mà anh ấy chọn.”
Giọng Hà Minh Viên nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Anh chỉ là thay anh ấy chăm sóc cô ta mà thôi.”
“f’ Cô giấy giụa đứng thẳng dậy, hai mắt nóng lên nhìn anh, cố gắng tìm chứng cứ từ ánh mắt anh để xác minh tính trung thực trong lời nói của anh.
“Trong lòng anh chỉ có Nam Phương em mà thôi.” Hà Minh Viễn nắm lấy tay cô, áp vào ngực mình: “Nam Phương cảm nhận thử xem.”
Trân Nam Phương sững sờ hồi lâu, vân chưa tiêu hóa được lời nói của mình: “Vậy anh trai của anh đâu? Sao lại không ở nhà họ Hà?”
“Anh ấy không thích hợp ở đây.” Mắt phượng của Hà Minh Viễn tối sâm lại, sâu thẳm: “Anh ấy thích hợp với môi trường tương đối đơn giản.”
“Nhưng tại sao không ai nhắc tới anh ấy? Các người không quan tâm đ ến anh ấy sao?”