Chương 493
“Anh chính là đồ xấu xa!” Mê hoặc nhân tâm.
“Chưa làm em thỏa mãn à?”
Trân Nam Phương tức giận đến mức tát Hà Minh Viễn hai cái, mặt mũi đỏ bừng: “Anh chỉ biết bắt nạt em! Sau này…”
“Sau này chúng ta lại sinh một bé con nhé.”
Trân Nam Phương bị những lời này làm giật mình, nhìn Hà Minh Viễn đến ngây người.
“Anh…” Còn chưa kịp nói hết lời, lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang, lúc này cô mới hoàn hồn nhận điện thoại.
“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa ở đầu dây bên kia hét lên: “Ba cậu, ý mình nói là tên khốn kiếp đã đánh cậu kia, chết rồi.”
“Cái gì?” Trần Nam Phương qua hồi lâu không có phản ứng: “Ai chết?”
Ông Hải chết rồi sao?
Đột ngột chết trong trại tạm giam?
“Hôm qua mình vừa mới đi gặp ông ấy cơ mà” Cô chớp chớp đôi mắt vô hồn, vừa nói vừa nhìn sang Hà Minh Viên: “Không đúng, sao ông ấy có thể chết được chứ? Thanh Hoa, cậu nghe ai nói vậy?”
“Diệp Anh nói đấy! Cô ấy đang ở ngay bên cạnh tớ đây này!” Đỗ Thanh Hoa đưa điện thoại cho Lục Diệp Anh.
Nghe xong lời của đối phương, cúp điện thoại rồi cô vẫn không thể tin nổi sự thật đang bày ra trước mắt, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, người nhà họ Tần đều đã ra đi rồi!
Thân thể cô khẽ run lên, Hà Minh Viên vẫn luôn ôm lấy cô, tiếp cho cô thêm sức lực: “Em.. anh nói xem có phải em thực sự là sao chổi không?”
“Em nói bậy bạ gì vậy!” Anh gầm khế ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Không cho phép em nghĩ bậy bạ như vậy.”
“Nhưng mà, nhưng mà bọn họ đều chết cả rồi.” Trần Nam Phương thương cảm không thôi: “Hình như tất cả những người xung quanh em… Thanh Hoa cũng từng bị thương, cả anh, còn có con của em nữa…”
“Không được nói nữa!” Hà Minh Viễn mím chặt môi: “Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu, sao em có thể dùng lỗi lầm của bọn họ để trừng phạt bản thân chứ?”
Anh lau những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt cô, cam đoan: “Anh sẽ điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Anh không thể xảy ra chuyện nữa!”
Trân Nam Phương lúc này thực sự sợ hãi, cô lo lắng không yên: “Thanh Hoa cũng không thể, em phải gọi điện thoại báo cho cô ấy một tiếng!”
Hà Minh Viễn giật lấy điện thoại di động của cô, ôm cô thật chặt nhẹ nhàng vô về: “Nam Phương không sao đâu, anh sẽ không sao, những người khác cũng không sao đâu.”
“Thật sao? Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả!” Anh trâm giọng nói: “Nhìn về phía trước đi, Nam Phương.”
Vừa nháy mắt đã mấy ngày trôi qua, Trân Nam Phương vấn luôn ở trong biệt thự, ngay cả ăn cơm cũng không rời khỏi phòng, Hà Minh Viễn luôn cố gắng hết sức để dành thời gian ở bên cạnh cô.
“Em không sao đâu, nếu anh có việc gì thì đi làm đi.” Cô biết anh vẫn đang tìm kiếm anh trai mình: “Có nó ở bên cạnh em rồi.”