Chương 494
Cô cầm khúc gõ tử đàn lên, nhìn nó đầy âu yếm.
“Thái độ không tệ.” Hà Minh Viễn chen đến bên cạnh cô: “Nam Phương biết trân trọng trái tim của anh rồi.”
Trân Nam Phương nắm chặt cây tử đàn trong lòng bàn tay, do dự mở lời: “Vẫn chưa tìm được anh trai của anh sao? Không có chút tin tức nào à?”
“Sẽ mau có thôi.” Anh ôm lấy hai vai cô, đổi chủ đề: “Anh thấy em gầy quá rồi, phải bồi bổ nhiều một chút.”
“Gầy chỗ nào chứ?” Trần Nam Phương vô thức cúi đầu nhìn xuống, cô lại nghĩ răng phụ nữ chưa bao giờ cảm thấy mình đủ gầy.
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Hà Minh Viễn, nói thì thầm bên tai cô một câu: “Chỗ nên có thịt cảm giác vẫn đầy đặn lắm.”
“Anh…” Cô bị câu nói bông đùa có chút xấu xa của anh làm đỏ bừng cả mặt: “Không nghiêm túc.”
“Vậy nói chuyện nghiêm túc đi?” Hà Minh Viễn dựng thẳng tắp hai vai lên: “Ngày mai anh đi nước Anh.”
“Đi đến đó làm gì?” Trần Nam Phương vừa nghe đến nơi này lập tức theo phản xạ nghĩ đến lần trước anh bị đả thương: “Công ty có chuyện sao?
Không thể phái người khác đi ư?”
Anh cúi người hôn nhẹ lên môi cô, đôi mắt đen láy như ngọc: “Nam Phương đang lo lắng cho anh à”
“Em đang nghiêm túc mài! Sao anh vấn không nghiêm túc vậy?” Trần Nam Phương có chút tức giận: “Sẽ không nguy đến hiểm tính mạng chứ?”
“Nam Phương quan tâm tới anh như vậy…” Anh xoa xoa hai má cô: “Thật khiến người ta cảm động.”
Cô giật mình, lúc này mới nhận ra sự quan tâm của mình thể hiện rõ đến mức nào, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
“Muốn như thế này mãi không, hửm?”
“Vậy phải xem anh biểu hiện như thế nào đã.” Cô không tự nhiên quay đầu lại nói: “Sau này nếu anh còn khiêu khích em, em sẽ không quan tâm đến anh nữa.”
“Tuyệt đối nghe lời bà xã.”
Hà Minh Viên đã đến nước AnhI Cả căn biệt thự rộng lớn bỗng chốc trở nên trống trải, Trần Nam Phương không muốn ngồi mãi ở nhà, nên chuẩn bị ra ngoài một lát.
Vốn định đến bệnh viện Minh Tâm để tìm Đỗ Thanh Hoa, nhưng không ngờ ngay trước cổng bệnh viện lại đụng phải Ngô Hài “Nam Phương.” Đối phương lên tiếng trước, cực kỳ nhẹ nhàng: “Hiếm khi gặp được cô.”
“Bởi vì tôi không muốn gặp cô đấy.”
Trân Nam Phương lạnh lùng liếc cô ta một cái, định bụng bỏ đi.
“Tôi sắp sửa gả vào nhà họ Hà rồi, đám cưới của tôi và Minh Kỳ là do nhà họ Hà ra mặt sắp xếp đấy!” Ngô Hà khoe khoang: “Còn cô kết hôn với Minh Viễn đã lâu như vậy mà còn chưa được tổ chức đám cưới.”
“Có liên quan gì đến cô không?”
“Chỉ là muốn nhắc nhở cô rằng Minh Viễn đối với cô chẳng qua cũng chỉ đến vậy.” Ngô Hà vừa nói vừa nghịch móng tay của mình: “Cô thấy móng tay của tôi thế nào? Minh Viễn nói trông rất đẹp.”
“Này.” Trần Nam Phương cười lạnh: “Nếu lời này của cô mà bị Hà Minh Kỳ nghe thấy thì sao nhỉ? Cô nói anh ta có cung kính hai tay mà dâng cô cho Hà Minh Viên không?”