Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 496



Chương 496

“Sau này em sẽ không, trong mắt em sẽ chỉ có anh Kỳ mà thôi.” Ngô Hà im lặng.

Hà Minh Kỳ siết chặt cô ta kéo lại gần: “Đêm nay có một tiết mục rất hay, em sẽ thích cho xem.”

Cô ta gần như đang run rẩy, nụ cười trên mặt càng trở nên mất tự nhiên hơn.

“Sau này nếu có cơ hội thì mời thêm chị dâu, anh sẽ càng thương em hơn.”

Anh ta vừa nói vừa võ võ mặt Ngô Hà.

Cô ta cảm thấy bị sỉ nhục không gì bằng!

Trân Nam Phương bước đi trong vô thức một hồi lần, chỉ cần có thể khiến cô tránh xa Hà Minh Kỳ và Ngô Hà, dường như đi đâu cũng không thành vấn đề.

Nhưng vừa nghĩ đến những lời nói trong bệnh viện lúc nãy, cô vấn cảm thấy ớn lạnh cả người, có một vài người trời sinh đã là cặn bã, cho nên nhất định phải tìm cách tránh xal Còn chưa kịp loại bỏ ý nghĩ này, liền nghe thấy một giọng nói vang lên: “Cháu gái chạy đến tận đây, có phải là nhớ cậu không nhỉ?”

Trân Nam Phương lập tức giật mình, quay đầu nhìn lại, thật sự là Lý An, chuông báo động trong lòng lập tức reo vangl “Cháu gái…”

“Ông đừng tới đây!” Trần Nam Phương nhịn không được hét lớn tiếng, nhìn quanh bốn phía một lượt, nhưng mà lúc này là thời gian làm việc buổi sáng, trên đường cũng không có nhiều người qua lại, không khỏi sợ hãi hơn: “Ông muốn làm gì?”

“Muốn làm gì à?” Lý An thở ra một hơi: “Hại chết cả nhà em gái của tao rồi, mày đã vừa lòng chưa?”

“Không phải do tôi hại?” Trân Nam Phương nhíu mày: “Là do các người làm chuyện xấu!”

“Tao đã nói với mày chưa nhỉ, nhìn mày có vẻ cũng chẳng làm ra chuyện tốt lành gì.” Khuôn mặt Lý An lộ rõ vẻ tà ác.

Cô lùi lại, vừa nói chuyện vừa quan sát đảo mắt quan sát con đường qua lại: “Ông tốt nhất đừng có đụng đến tôi, bằng không Hà Minh Viễn sẽ không tha cho ông đâu!”

“Cậu ba nhà họ Hà à..” Lý An hừ lạnh một tiếng: “Liệu cậu ta còn có thể từ nước Anh trở về nữa không đây…

Trái tim Trần Nam Phương lập tức chùng xuống, không hiểu lời ông ta nói có ý gì, chẳng lẽ Hà Minh Viễn lại gặp nguy hiểm lần nữa sao? Rốt cuộc là ai muốn đối phó với anh?

“Anh ấy sao rồi?” Cô lạnh giọng truy hỏi: “Là các người giở trò xấu xa, có đúng không?”

“Chậc chậc, cháu gái thật sự là trong sáng đáng yêu.” Lý An tiến lên: “Có muốn nếm thử mùi vị của đám người xấu của bọn tao không?”

Trần Nam Phương cố gắng bỏ ngoài tai lời nói kinh tởm của ông ta, vừa định xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Tôi hỏi ông, ba tôi vì sao mà chết? Có phải năm đó là kẻ đó giết ông ấy không?”

Lý An hung hăng trừng mắt: “Muốn biết kẻ đó là ai à2”

Im lặng một lúc, ông ta nói tiếp: “Hầu hạ cậu một đêm, có lẽ cậu có thể… al”

Không đợi ông ta nói xong, một vật thể không xác định liền đập ngay vào trán ông ta, chảy máu ngay lập tức.

“Kẻ nào dám!”

Trân Nam Phương cũng nhìn sang bên cạnh, liền thấy một cậu thanh niên nước da hơi ngăm đen đang đi tới, vóc người cao lớn, tỷ lệ hoàn mỹ hơn cả người mẫu, trong tay còn đang lắc lắc vài viên đá cuội.

“Mày dám ném tao sao?” Lý An hung hăng hỏi: “Không muốn sống nữa phải không?”

Chàng thanh niên không nói lời nào, tay phải lại bóp mạnh một viên đá khác, nhắm thẳng về phía Lý An, lão ta bị dọa sợ không nhẹ, hoảng loạn chạy thẳng vào trong chiếc xe đậu bên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.