Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 568



Chương 568

Trần Nam Phương dùng sức giấy giua: “Hà Minh Viễn! Anh mau buông tôi ra! Đừng có mặt dày như thết”

“Anh nhớ eml” Mặt của anh vùi vào cổ của cô, anh dịu dàng nói.

“Anh đừng làm vậy! Cứ mỗi khi Tổng giám đốc Diêu nhớ tới tôi là có thể tính toán trên đầu tôi à?” Cô hết sức nói móc: ‘Nếu như đã ly hôn rồi thì tốt hơn hết là giữ khoảng cách.”

“Anh hối hận rồi, có được không?”

“Không được!” Cô đẩy anh ra, đạp anh một cái: ‘Dựa vào cái gì mà anh nói bỏ thì bỏ, nói hối hận thì hối hận? Anh xem tôi là cái gì?”

Đối mặt với sự chất vấn của Trần Nam Phương, Hà Minh Viên không nói ra được một câu.

Anh cũng không biết tại sao mình lại có một quyết định như vậy, là do không chịu được cảnh anh trai mình đau đớn vì trúng độc hay là do anh để tâm đ ến việc mình không có mặt trong thời thanh xuân đã của Trân Nam Phương.

“Anh nghe rõ chưa? Buông tôi ra?”

Trần Nam Phương khóc nức nở.

“Nếu anh thực sự để ý đến tôi thì nên suy nghĩ thay cho tôi chứ không phải tùy hứng làm theo ý mình.

Rõ ràng là hai người đã ly hôn rồi, rõ ràng hi anh vọng cô và Hà Minh Vũ đến Canada mà tại sao còn đến chọc ghẹo cô?

Thử thách ý chí của cô sao?

Haizz…Sao anh ta có thể làm thế chứ?

“Em đừng khóc mà Nam Phương.”

Trái tim của Hà Minh Viễn vô cùng đau đớn, anh vội vàng buông lỏng tay cô ra: “Là anh làm không tốt, nhưng mà tối qua lúc xảy ra chuyện thì anh vô cùng nhớ eml”

Tim cô đau thắt từng cơn, có khi nào mà cô không nhớ anh chứ?

Nhưng mà trong chuyện tình cảm không nên như thế, nên suy nghĩ rõ ràng, biết mình muốn gì, không thể lúc thế nọ lúc thế kia được.

“Vậy buổi tối anh đừng chạy lung tung, nếu anh ra ngoài nhiều thì tìm vệ sĩ đi theo bảo vệ cho anh là được.” Trần Nam Phương lạnh nhạt nói. “Anh thực hiện tốt các phương pháp tự bảo vệ mình thì tốt hơn so với để xảy ra chuyện rồi nhớ đến tôi đấy!”

“Ừ! Anh nhớ rồi!”

“..” Gái gì mà nhớ rồi chứ? Mặt dày của anh lại phát huy tác dụng rồi à?

Trần Nam Phương không nói nhiều nữa: “Tôi có hẹn ăn cơm với người khác, tôi phải đi rồi.”

Kết quả cô lại phát hiện thấy Hà Minh Viễn vẫn còn đi theo sau lưng cô, không hề có một chút ý định rời đi, cô tức giận trừng mắt: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Sao anh cứ theo tôi mãi vậy?”

Cô thực sự bực bội nói: “Nếu như anh còn cảm thấy tôi dễ tính giống như ngày trước thì anh sai rồi, bây giờ tôi còn có thể…”

“Bây giờ mồm mép của cô lợi hại nhỉ!” Tạ Hàn Phong tiếp lời, thoáng cười nhạo: “Cô trở về với bản tính của mình rồi đó.”

Trân Nam Phương ngoảnh đầu lại, vốn dĩ đang tức giận nhưng nhìn thấy Tổng giám đốc mới nên cô lập tức kìm nén, cô lễ phép lên tiếng chào hỏi.

“Nam Phương,..” Giọng nói trầm ấm và tang thương của đối phương vang lên, tiếng nói hơi run rẩy: “Là tôi hẹn với Tổng giám đốc Viễn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.