Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 596



Chương 596

Cô sửng sốt. Thâm nghĩ chắc không phải đến đây tìm Hà Mộc Y chứ? Như thế mọi chuyện càng phức tạp rồi?

Đang nói chuyện thì thấy vệ sĩ đi tới, cung kính báo cáo: “Thưa bà, ông chủ đang ở cùng với cô Hà, còn có cô Đỗ đang ở phòng hoa hồng nữa ạ.”

Trần Nam Phương lại càng kinh ngạc, nghĩa là cả Trịnh Hoàng Sơn cũng đang ở đây? Đây là tình huống gì vậy?

Cô quay sang nhìn Đặng Mai Tuyết, thấy bà ấy đang đưa tay về phía mình, nói: “Nam Phương, đi cùng dì.”

Không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy Đặng Mai Tuyết đi cực kỳ kiên quyết!

Vào trong phòng, không khí lại càng trở nên kỳ lại Hà Mộc Y lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta, bỏ qua đôi mắt không nói tới, đẹp như một bức tranh. Mà một bên Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Sơn thì hoàn toàn ngược lại, mùi thuốc súng dường như tràn ngập trong mắt đối phương!

“Sao cô lại ở đây?” Trịnh Hoàng Sơn quay sang… gắt gỏng nói: “Tin tức khá nhanh đấy nhỉ!”

“Ông có còn coi Hoàng Bách là con trai mình hay không?” Đặng Mai Tuyết chất vấn: “Dựa vào cái gì mà dám thay thằng bé làm chủ?”

“Tôi thay nó làm chử?” Trịnh Hoàng Sơn đứng bật dậy, thô bạo chỉ tay về phía cô: “Tôi là ba nó, thay nó làm chủ thì có sao?”

Không đợi Đặng Mai Tuyết phản bác, giọng ông ta lại nâng lên vài phần, nói: “Hơn nữa, hôn sự nó và Mộc Y đã sớm quyết định rồi. Lúc trước con bé ra ngoài làm gì tôi mặc kệ, hiện tại Mộc Y đã trở về, đã đến lúc kết hôn thôi!”

Ánh mắt Đặng Mai Tuyết trợn trừng, nhìn về phía cô gái vẫn lặng lẽ ngồi yên.

“Tôi không đến nỗi vô dụng giống cô đâu, hãy để hôn nhân của Hoàng Phong được hạnh phúc đi!”

Trần Nam Phương hiểu rõ, nhưng lại không ngờ cô ta lại tự thiêu chính mình như vậy.

“Tôi vô dụng?” Đặng Mai Tuyết thở hắt: “Vậy ông nói cho tôi biết, thế là mới là không vô dụng! Chạy tới thay con trai nói lời chia tay phải không?”

“Bà câm miệng cho tôi!”

“Câm miệng?” Đặng Mai Tuyết cười lạnh: “Ông có tư cách nói hai từ này với tôi sao? Không phải con sợ tôi sai người công khai tin này sao?”

“Đặng Mai Tuyết!” Trịnh Hoàng Sơn hét to: “Bà dám nói với tôi thêm một chữ, đừng trách tôi không khách khí trước mặt người ngoài!”

“A, người ngoài sao?” Đặng Mai Tuyết khinh miệt: “Tôi nghĩ tôi mới đúng là người ngoài.”

Trần Nam Phương lay nhẹ cánh tay bà, muốn khuyên nhưng lại nghe bà mở miệng, giọng nói nhè nhè nhưng giọng điệu lại rất kiên định: “Tôi và ông ly hôn.”

Tất cả mọi người kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn nhìn nhau.

“Bà chủ, bà làm sao vậy? Đang êm đẹp sao lại nói lời này, bà muốn chia tay ông chủ sao?” Vệ sĩ nhỏ giọng khuyên.

Đặng Mai Tuyết lắc đầu: “Chia tay không phải ngày một ngày hai nữa, nên sớm ly hôn thôi!”

“Dì Tuyết…”

“Bà nói lại cho tôi nghe những lời mà bà vừa nói đi!”

Cơn phân nộ của Trịnh Hoàng Sơn đã cắt ngang lời nói của Trần Nam Phương, càng khiến bầu không khí trong phòng như muốn nổ tung!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.