Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 668



Chương 668

“Mẹ nó! Tôi không bình tĩnh nổi!” Hà Minh Viễn gào lên, sao anh có thể bình tĩnh được, chỉ trong một đêm mà hai người phụ nữ quan trọng nhất của anh đều chết đi, chết thật rồi sao?

“Anh Viễn!” TrịnhHoàng Bách kéo tay anh, đôi mắt cũng đỏ ửng lên: “Đừng như vậy, chuyện này còn cân phải kiểm tra lại, không chừng là sai lầm đói”

“Đúng vậy!” Hà Minh Viên giống như vừa nắm được cọng rơm cuối cùng, tiếp tục kéo cổ áo viên cảnh sát: “Anh nhanh kiểm tra lại một lần nữa, đối chiếu lại thi thể, nhất định không phải bà nội và Nam Phương!”

Khẳng định không phải họ…

Anh suy sụp ngồi trên ghế, nhưng cả người dần trở nên lo sợ, giống như chút tỉnh thần này sẽ đi theo tên Trân Nam Phương vậy.

“Sao lại như vậy!” Một giọng nói đầy thê lương vang lên, Tạ Đình Nam xông tới, nhào đến cạnh thi thể đã cháy đen: “Chuyện này, đây không phải là Nam Phương! Không có khả năng!”

“Giáo sư!” Tạ Hàn Phong ngăn ông lại: “Giáo sư hãy bình tính đi!”

“Con gái của tôi, tôi còn chưa nhận lại con bé sao nó lại chết như vậy chứ?”

Tạ Đình Nam gào khóc thê lương: “Ngọc Hân sẽ trách tôi, chắc chắn cô ấy sẽ trách tôi!”

Hà Minh Viễn mờ mịt nhìn qua, trong mắt anh không hề có ánh sáng, cũng không hề có ngạc nhiên, anh chỉ nghe, giống như những thứ này đã không còn liên quan gì với anh nữa.

“Là Hà Quảng Nghĩa đúng không?”

Tạ Đình Nam nhào đến bên người anh và vặn hỏi: “Có phải là ông ta không?

Ông ta hại chết Ngọc Hân, bây giờ lại hại cả con gái tôi!”

“Ông chắc chắn!” Hà Minh Viễn khàn khàn hỏi: “Ông chắc chưa, bây giờ tôi đi giết ông tai”

“Anh Viễn!” Trịnh Hoàng Bách chạy nhanh đến bên cạnh anh, sợ anh thật sự nghĩ quẩn.

“Giáo sư!” Tạ Hàn Phong cũng khuyên nhủ: “Bây giờ phải bình tĩnh lại, em cảm thấy chỗ này có gì đó kỳ quặc, ngày hôm qua Nam Phương còn đi ăn cơm chung với chúng ta, sao hôm nay lại chết được?”

“Đúng vậy, không có khả năng, không có khả năng…”

Tất cả mọi người đều có cùng chung cảm giác, bao gồm cả Đặng Mai Tuyết và Trịnh Hoàng Phong, chẳng sợ “sự thật” đã bày ra trước mắt!

Nhưng mà DNA của thi thể kiểm tra một lần rồi lại một lần, đều không sail Hà Minh Viễn cũng dần trở nên im lặng hơn, hơi thở lạnh lẽo đến tận xương, nhưng không có người đến sưởi ấm nữa rồi…

“Đau… Hít..” Trần Nam Phương chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến đau đớn, đau đến đến mức làm cho cô cảm thấy choáng váng.

Cô muốn mở to mắt, nhưng mà sau khi mở mắt lại phát hiện xung quanh mình chỉ toàn một màu đen: “Đây là đâu? Minh Viễn? Minh Viễn?”

“Đừng kêu nữa, cho dù kêu rách cổ họng thì cậu Ba cũng chẳng nghe thấy đâu!” Một giọng nói chói tai nghẹn ngào vang lên, còn mang theo ý trào phúng và lạnh lẽo.

“Anh là ai? Đây là chỗ nào? Anh định làm gì tôi?” Trân Nam Phương liên tiếp đặt câu hỏi, bóng đen mang đến cho cô sự sợ hãi vô tận, thậm chí cô còn nghe thấy được tiếng hàm răng va đập vào nhau: “Tốt nhất là anh nên nghĩ kỹ, nếu tôi bị thương thì Hà Minh Viên sẽ không bỏ qua cho anhl”

“Tôi đã nói rồi, cậu Ba sẽ không tìm thấy chỗ này đâu!”

Một tiếng tách vang lên, tất cả bóng đèn đều được bật sáng.

Ánh sáng đột ngột khiến cho Trần Nam Phương không kịp thích ứng, cô nheo mắt lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.