Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 677



Chương 677

“Haizz.” Cuối cùng cũng tan làm rồi, thật sự Trân Nam Phương không ngờ rằng  mới ngày đầu đi làm đã khiến cô mệt mỏi như vậy.

Chỉ có thể nói rằng ba người phụ nữ thì thành một cái chợ, bộ phận tài vụ mấy chục phụ nữ, riêng tổ kiểm toán có sáu người đã thành hai cái chợ rồi.

Cô đeo túi đi ra ngoài, sắp đến con đường ở phía sau tập đoàn chuẩn bị ngồi xe buýt về nhà, đi khoảng ba bốn trăm mét Trân Nam Phương mới phát hiện ra có người đi theo cô!

Thoáng chốc Trân Nam Phương căng thẳng hẳn lên, tim cũng đập càng nhanhI!

Nhân lúc quẹo, cô nhanh chóng bỏ chạy nhưng bị chặn lại!

“Anh, anh là ai?” Trần Nam Phương trừng mắt nhìn người đàn ông, mặt mũi của anh ta bình thường nhưng có một đôi mắt hẹp dài, giống như chứa đầy âm mưu vậy: “Sao lại đi theo tôi? Có tin tôi sẽ báo cảnh sát không hả?”

“Báo cảnh sát?” Người đàn ông làm động tác xin mời.

Cô không hiểu nổi, lùi về hai bước, muốn tìm kiếm cơ hội bỏ chạy.

“Cô dám chạy, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô.”

Trần Nam phương còn tưởng rằng mình nghe lầm, theo bản năng hỏi ngược lại: “Anh bắt tôi? Tôi chẳng quen biết gì anh cả!”

“Vậy cô có quen anh ta không?”

Người đàn ông lấy ra một tấm ảnh.

Cô nhìn một lát rồi liếc mắt cả nửa ngày trời mới tìm về giọng nói của mình: “Anh, anh là ba của bé Thiên sao?” Sao hai ba con này chẳng giống nhau chút nào vậy!

“Cô gạt bán con trai của tôi?”

Trân Nam Phương cuống quýt, hiểu nhầm lớn như vậy sao, “Chuyện là như thế này…”

Cô đem chuyện kể ra tường tận luôn một lần: “Bé Thiên ở trong chung cư mà tôi thuê…”

Nói đến một nửa thì dừng lại, cô ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: “Làm sao tôi có thể tin được rằng anh là ba của bé Thiên chứ? Hay anh là lừa đảo?”

“Cô đưa tôi đi gặp tên nhóc đó hỏi nó không phải sẽ biết rồi sao?”

Đúng là có lý, nhưng mà Trần Nam Phương vân cảm thấy người trước mặt này cứ kỳ quái thế nào, khắp người mang theo một loại cảm giác không đàng hoàng, chẳng giống ba của đứa bé chút nào, chẳng trách bé Thiên nói xấu anh ta.

“Anh là ba kiểu gì thế? Sao có thể bỏ rơi con mình như vậy?” Quan trọng là để cho con mình tự ngồi máy bay, bị điên rồi sao?

“Nó nói thế sao?”

Trần Nam Phương bị thái độ của anh ta làm cho bất ngờ, cũng không biết vì sao lại tức giận, lập tức hất mặt lên dạy dỗ nói: “Cái gì bé Thiên cũng không nói, tôi có mắt có đầu, tự mình có thể đoán ra được! Thằng bé mới ba tuổi rưỡi thôi, có thể tự cứu mình đã không tệ rồi, anh còn chê không đủ sao?”

Cô càng nói càng tức: “Nếu như anh vẫn muốn dạy dỗ bé, tôi sẽ không đưa anh đi gặp bé đâu!”

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dựa vào góc tường: “Trông thì dịu dàng hiền thục ai ngờ là cọp cái!”

“…!” Trần Nam Phương ngày càng ghét người đàn ông này, không thèm nói nữa quay người chạy.

Nhưng không ngờ đến cô lại xui xẻo đến mức uống nước cũng mắc vào răng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.