Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 679



Chương 679

Trần Nam Phương nghĩ một lát rồi võ lên cánh tay của Trịnh Hoàng Phong: “Hoàng Phong, chúng ta về rồi nói tiếp, em không đổi zalo, giữ liên lạc nhé.”

Sau đó đuổi theo người đàn ông.

“Rốt cuộc làm thế nào mà anh biết nhà tôi ở đâu!” Trần Nam Phương tra hỏi, cứ cảm giác đã chọc phải người không nên chọc vậy, nhưng nghĩ đến bé Thiên cô lại không muốn nhận thua.

Đứa bé mập mạp tròn trịa đó đáng yêu biết baol “Người bạn lúc nấy của cô không giống người tốt lắm.” Đột nhiên cô bị một câu nói lạc đề làm cho ngây người, vậy mà anh ta dám nói Trịnh Hoàng Phong không phải người tốt?

Trong lòng Trân Nam Phương thầm phản bác lại một trăm tám mươi lần, nhưng bên ngoài lại lười phí lời với anh tai “Người đó là bạn học của cô sao?”

Người đàn ông thấy cô không nói gì lại hỏi tiếp.

Cô vấn không nói gì, nhưng trong não bồng xet qua một tia kí ức, hai năm trước cô đến đầu phố bên cạnh trường đại học Hàn Quốc, cô giống như người từ ngoài hành tinh đột nhiên rơi xuống vậy, những kí ức lúc trước, một chút cũng không có.

Cũng vào lúc này, cô gặp được Trịnh Hoàng Phong, lúc anh ta nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, không phản ứng được gì nữa.

Sau đó là ôm cô thật chặt.

Cô từng hỏi qua anh có quen mình không, anh nói không, chỉ là cô giống với một người bạn trước đây của anh ta.

Cuộc sống mới ở đại học Hàn Quốc của cô nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của Trịnh Hoàng Phong, đôi bên qua lại nhiều lần nên cô và anh ta cũng trở thành bạn bè, cô có thể cảm giác được anh ta thích cô một cách rõ ràng, nhưng cô lại không có chút hứng thú nào để nói chuyện yêu đương, còn định sẽ từ chối một cách trực tiếp.

Nhưng không ngờ được rằng bạn cùng phòng duy nhất của cô  Huỳnh Văn Nguyên lại tỏ tình với Trịnh Hoàng Phong…

“Đang nhớ lại những thứ tốt đẹp mà anh ta dành cho cô sao?” Người đàn ông không chỉ hỏi mà còn đưa tay ra gõ đầu cô.

Trân Nam Phương ôm đầu, sau đó trừng mắt lớn hỏi ngược lại: “Anh làm gì vậy? Có bệnh hả?”

Rốt cuộc anh ta có tự giác được mình là ba của bé Thiên không vậy?

“Trông hiền thục ngây thơ thế này mà mở miệng chửi người khác không tốt lắm đâu?”

Cô âm thầm trợn mắt, vẫn là không nên xích mích với anh ta, vẫn nên giữ thể lực và tinh thần xem anh ta đối xử với bé Thiên thế nào.

Rất nhanh đã đến chung cư, Trần Nam Phương rõ ràng đã thấy vẻ mặt sụp đổ của bé Thiên khi gặp anh ta.

“Bé Thiên.” Cô đi vào trước một bước, ôm lấy cậu bé, nhỏ giọng giải thích: “Mẹ gặp anh ta trên đường, anh †a là ba của con thật sao?”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Con không muốn đi.” Cậu bé trả lời một cách thẳng thừng, cái tay mập mạp ôm chặt cổ của cô.

“Học được cách làm nũng từ lúc nào thế?” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha quan sát xung quanh như chủ nhà vậy: “Mấy ngày nay ngủ ngon không?”

Giọng điệu tùy ý, nhưng bé Thiên lại căng cứng hết cả người.

Cậu bé nhảy từ trong lòng của Trần Nam Phương xuống, đứng bên cạnh người đàn ông, trả lời đâu ra đấy: “Không phải rất ngon, mỗi ngày đều nhớ đến ba.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.