Chương 688
Câu trước là nói với Trân Nam Phương, còn câu sau thì nhìn Hà Minh Viễn.
“Văn Nguyên, cậu đến rồi!” Dù thế nào đi chăng nữa thì Trân Nam Phương rất vui vẻ!
“Đúng vậy, mình đã về rồi đây!”
Huỳnh Văn Nguyên nhìn về phía bé Thiên, ôm cậu bé lên muốn hôn: “Nhóc thối này, nhóc tránh gì hả? Chị đây là bác sĩ mà còn không có bệnh thích sạch sẽ đâu!”
“Mẹ, cứu con với!” Bé Thiên chạy toán loạn trong nhà bếp y như một chú cá.
Trân Nam Phương kéo Huỳnh Văn Nguyên lại, cô ấy cũng khôi phục lại dáng vẻ đoan chính: “Cậu biết anh ấy sao?”
“Mình gặp anh ta ôm bạn gái đến bệnh viện khám bệnh.”
“Bạn gái nào?” Con ngươi Hà Minh Viên co lại, đôi mắt phượng nhìn chằm chăm Huỳnh Văn Nguyên.
“Anh hung dữ gì chứ?” Huỳnh Văn Nguyên không thoải mái, ôm lấy cánh tay Trân Nam Phương: “Người này và người bên ngoài kia là ai vậy? Không phải là hai người theo đuổi cậu đấy chứ? Vận đào hoa tốt thế sao?”
“.“ Trân Nam Phương cũng không biết nói gì cho phải, đặc biệt nghe thấy câu Hà Minh Viễn có bạn gái, trong lòng cô xuất hiện sự khó chịu không tên, còn rất buồn bực, nhưng nói ra lại không tiện: “Anh này, em thực sự không quen anh, mời anh ra khỏi ra của em, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hà Minh Viên muốn kéo tay cô: “Nam Phương, em nghe anh giải thích đi, anh không có bạn gái gì hết, anh vẫn luôn đi tìm em mãi!”
“Tìm cô ấy? Anh quen Nam Phương nhà chúng tôi sao?” Huỳnh Văn Nguyên còn tò mò hơn cả Trần Nam Phương: “Anh chắc chắn không? Không phải gương mặt cô ấy giống bạn gái anh chứ?”
“Im miệng!” Hà Minh Viên không kìm nén được nữa, anh tìm vợ mình mà cũng khó khăn thế sao?
Cứ như vậy, ấn tượng của Trần Nam Phương đối với Hà Minh Viễn lại càng †ồi tệ thêm.
Anh ta gọi cô bằng giọng điệu tràn đầy tình cảm như vậy nhưng lại một chân đạp lên hai chiếc thuyền.
Anh không chỉ có thái độ hung dữ với bé Thiên mà còn hung dữ với bạn thân của cô.
“Văn Nguyên! Cậu dẫn bé Thiên ra ngoài chơi đi, mình còn nấu hai món nữa là xong, nhanh thôi.” Trần Nam Phương võ võ bả vai bạn thân của mình sau đó nói nhỏ vào tai cô ấy: “Người ngoài kia là ba của bé Thiên, anh ta tìm đến cửa và định nghĩ cách cướp lấy bé Thiên đấy!”
Huỳnh Văn Nguyên ra dấu ok rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng Hà Minh Viễn một cái.
“Nam Phương!”
“Anh này, xin anh vui lòng tự trọng một chút.” Trân Nam Phương còn không thèm nhìn Hà Minh Viễn, cô tiếp tục cúi đầu chuẩn bị bữa tối: “Chúng ta không thân thiết đến mức anh có thể gọi tôi như vậy!”
“Em tin vào lời nói của cô ta sao?”
“Không tin bạn thân của mình mà tin anh sao?” Mở miệng ra là kêu cô là vợ nhưng lại ôm ấp một người phụ nữ khác.
Hà Minh Viễn nắm chặt tay của cô, đôi mày kiếm nhíu lại: “Anh là chồng của em.”
Em không nhớ chuyện này.” Cô dùng sức rút tay về và lạnh lùng mở miệng.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hung ác.
Đột nhiên trong lòng Trần Nam Phương căng thẳng, cô có chút không chịu nổi khí thế của anh nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ nói: “Anh đang định làm gì đấy? Cũng muốn đánh em tơi bời sao?”