Chương 693
Cô nở một nụ cười lạnh, Cẩm Ngọc cơ đấy, đúng làm thân thiết mài!
“Còn nói gì được nữa! Nói với em rằng vợ cũ chính là vợ cũ, dù thế nào cũng không thể nối lại duyên xưa với Tổng giám đốc Viên chứ gì!” Trân Nam Phương ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hà Minh Viễn: “Nếu như Tổng giám đốc Viên cũng chuẩn bị lặp lại điều này một lần nữa… Ưm…”
Anh giang tay chặn thang máy, ép sát cô vào một góc, cướp đoạt đôi môi anh đào của cô và liên tục vuốt v e cơ thể của cô.
“Anh… Tên khốn kiếp!” Trần Nam Phương bị dọa đến phát sợ, thân thể nhỏ gầy run run, hay tay cố gắng chặn giữa thân thể hai người.
Nhưng Hà Minh Viễn cứ như bị nghiện, từ đầu đến cuối không quan tâm đ ến phản ứng của cô, chỉ muốn xâm chiếm và biến cô làm của riêng.
Sau một lúc lâu thì anh mới buông cô ra, mắt mượt nhuộm vẻ hài lòng, ngón tay thon dài xoa nhẹ lên cánh môi đã bị gặm đến mức sưng đỏ của cô: “Ai nói với em răng em là vợ cũ? Ai nói rằng em không có cách nào nối lại duyên xưa với anh?”
Hai mắt của Trần Nam Phương ầng ậng nước, tức giận đến mức không nói nên lời.
“Anh nói cho em biết, cho dù ông trời nói vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Hà Minh Viên hung dữ: “Chuyện của chúng ta chỉ có thể do anh quyết định.”
“Nam Phương! Anh muốn có được eml“ Anh nâng mặt cô, hôn lên giọt nước mắt của cô: “Giống như trước đây vậy, cả ngày lẫn đêm đều nhớ em, yêu em, em đừng hòng rời khỏi anh.”
Anh ôm cô thật chặt, hận không thể thân thể cô hòa vào lòng mình. trong lòng.
“Em chỉ có thể là người phụ nữ của anh, chỉ có thể ở bên cạnh anh.” Anh liên tục nói.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Trần Nam Phương cắn răng nói: ‘Em cũng đã thấy giấy ly hôn!”
Cô dùng sức đẩy anh ra và nói một cách bướng bỉnh: “Anh đừng tưởng rằng em quên hết tất cả mọi chuyện, người khác đã nói hết với em rồi!”
“Người khác ư?” Hà Minh Viễn nhíu mày kiếm: “Trịnh Hoàng Phong sao?”
“Anh không cần quan tâm!” Trần Nam Phương vểnh miệng: “Dù sao ly hôn chính là ly hôn.”
Anh lại dám nhốt cô ở chỗ này, còn mạnh mẽ hôn cô, chờ cô ra ngoài thì chắc chăn cô phải tìm cơ hội dạy dỗ anh mới được!
“Tôi sẽ tìm người dạy dỗ Trịnh Hoàng Phong.”
“Anh định làm gì với Hoàng Phong?”
Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn lộ ra những tia rét lạnh: “Chỉ dựa vào chuyện em gọi anh ta thân thiết như vậy là tôi cũng sẽ không để anh ta được yên.”
“Chính anh cũng như vậy còn gì?
Chẳng phải anh cũng gọi cô gái khác một cách thân thiết hay sao?” Chỉ cho quan phủ đốt lửa mà không cho trăm họ thắp đèn ư?
Dựa vào cái gì!
“Nam Phương đang ghen à?” Anh lại ôm cô: “Sau này anh sẽ không gọi vậy nữa.”
“Em ghen gì chứ… Này… Anh làm gì vậy?” Trân Nam Phương mới nói được một nửa cũng cảm thấy sức nặng toàn thân anh đã đè lên người cô, cô không nhịn được hô lên một tiếng và cảnh cáo: “Anh còn dám táy máy chân tay với tôi †hì em sẽ không khách khí nữa đâu!”
“Nam Phương định không khách khí như thế nào vậy?”