Chương 699
Nhưng Hà Minh Viễn lại không để ý tới những lời này, Trân Nam Phương cũng không có nghĩa vụ giải thích, cô nghiêm mặt ngồi trên xe, chờ cơ hội có thể xuống xe.
“Đời này ngoại trừ em ra, anh sẽ không có quan hệ với những người phụ nữ khác.”
“À thế à? Nói dối cũng dễ nghe thật đấy.” Còn xem cô như con nít chắc, sao lại tin lời này được!
“Nói dối?”
“Không phải ư? Tôi đã nghe Hoàng Phong nói rồi, trước đây giám đốc Viễn bỏ hết mặt mũi để cưới tôi, chỉ để vì báo thù cho bạn gái cũ.”
Hà Minh Viễn nâng tay bóp căm cô: “Em tin lời cậu ta nói thật ưt”
“Vì sao lại không tin?” Trân Nam Phương vừa hỏi lại vừa hất tay anh ra: “Tôi còn tin cả ghi âm trong di động của Giám đốc Ngọc nữa đấy!”
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, im lặng.
“Thả tôi ra!” Vành mắt cô đỏ lên: “Rốt cuộc anh ghét tôi tới mức nào mới dây dưa tới như vậy? Rõ ràng đã ngả bài với Châu Cẩm Ngọc rồi mà, mau đi sống cuộc sống mới của anh đi..”
Hà Minh Viễn chặn môi cô, lát sau mới buông ra: “Anh ngả bài với cô ta lúc nào?”
“Chuyện của anh anh còn không biết à?” Còn hỏi người mất trí nhớ như cô ư?
“Anh không biết.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Nam Phương, đừng chụp nồi bừa bãi cho anh”
“Thả tay ra.” Cô trừng mắt, không muốn đối mặt với anh nữa.
“Đã nói rồi, cả đời này sẽ không buông tay.” Hà Minh Viễn khẽ thở dài: “Anh chờ em nhớ lại anh lần nữa.”
Trân Nam Phương vô ý nâng mắt, thấy đôi con ngươi sâu như biển cả của anh, lại bắt đầu chơi trò thâm tình à?
Trân Nam Phương gắng sức lắc đầu, cô không muốn nghe anh ta nói!
“Đồ nói dối! Đồ lừa đảo! Không có chính kiến! Lời càng ngon ngọt càng có vấn đề!”
“Nam Phương, chờ em nhớ ra chuyện quá khứ rồi, em sẽ biết em đang hàm oan cho anh.” Hà Minh Viễn nhìn cô chăm chú.
Cô cố ý cười lạnh: “Hàm oan cho anh? Giám đốc Viễn cùng đừng nói tự tin như thế, có muốn nghe ghi âm trong di động của giám đốc Ngọc không?”
“Yên tâm, anh sẽ đi nghe.” Đôi mắt phượng của anh lóe ra chút kiên định vững vàng.
Chỉ là vừa dứt lời, anh đã ôm lấy bụng, đôi mày kiếm cau chặt. “Anh… sao thế?” Trân Nam Phương thấy anh không giống đang giả vờ, không nhịn được mà lo lắng.
Hà Minh Viên nắm lấy tay cô đặt lên bụng: “Đau lắm.”
Anh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Trần Nam Phương, giọng nói khàn khàn chậm rãi nói: “Nam Phương, rốt cuộc anh đã cảm nhận được nỗi đau khi đó của em rồi…”
“Nỗi đau lúc trước?”
Trần Nam Phương không biết anh đang nói gì, ai bảo cô quên sạch rồi chứt Nhưng mà giọng nói đầy đau đớn của anh khiến cô rối rắm, suy nghĩ mấy giây, nói với tài xế: “Cậu không thấy sếp cậu đang bị đau dạ dày à? Mau tới bệnh viện đi!”
“Vâng vâng.” Lái xe cung kính nói: “Mợ ba à, tôi đang lái xe đến bệnh viện đây!”