Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 702



Chương 702

Hà Minh Viễn lại không cho, từ lúc anh nhìn thấy Trần Nam Phương lần nữa, anh đã quyết định: Nhất định sẽ không để ai cướp cô khỏi anh.

“Anh làm gì đấy? Anh không muốn Nam Phương nhớ lại quá khứ à?”

“Tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

“Cút, tôi cảnh cáo anh đừng có chọc tôi.” Đỗ Thanh Hoa thẳng eo: “Từ giờ trở đi Nam Phương phải ở cạnh tôi 24/24, không đi đâu cải”

“Tôi muốn thế thì sao.”

Trân Nam Phương nhìn hai người trước mặt: “…

Vốn định đi theo Hà Minh Viễn đến khám bệnh đau dạ dày, kết quả lại biến thành kiểm tra cơ thể cho cô.

Kiểm tra xong hai người nào đó lại bắt đầu tranh cô, cô vội nói: “Tôi có người bạn làm việc ở đây, tôi muốn đi gặp cô ấy một chút.”

“Bạn của cậu?” Đỗ Thanh Hoa sốt ruột kéo tay cô: “Bạn gì vậy? Quen ở Hàn Quốc à? Nam hay nữ?”

“Có liên quan gì không?”

“Tớ với cậu cùng đi!” Đỗ Thanh Hoa xung phong nhận việc.

Trần Nam Phương không thể cự tuyệt, nên đã đáp ứng, lại thấy vẻ mặt giống như mất mát của Hà Minh Viễn, ma xui quỷ khiến cô lại nói một câu: “Đợi chút, em sẽ trở về ngay.”

Đôi mắt phượng của anh giống như hai cây đuốc được thắp sáng: “Được!”

Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa cùng đi xuống lầu, người sau ôm cánh †ay cô, vô cùng thân mật: “Nam Phương, tớ thấy là trong đầu cậu đã không còn nhớ chúng tớ, nhưng mà trong lòng tớ vẫn nhớ rõ.”

Cô hơi sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc cảm nhận sự thân thiết giữa cô và cô gái bên cạnh, đúng là không khiến cô thấy phản cảm, còn có một cảm giác quen thuộc không thể nói ra.

“Về phần Hà Minh Viễn, tuy rằng vẫn là một tên đáng ghét, nhưng mà đúng là ba năm qua anh ta thật đúng là rất thảm.” Đỗ Thanh Hoa vừa đi vừa thở dài, “Ăn không ngon ngủ không yên, ngoại trừ làm việc thì chính là tìm cậu, thân thể cũng sắp hỏng rồi.”

“Anh ấy…” Trần Nam Phương nhíu lại cặp mày thanh tú, trước mắt dường như hiện lên dáng vẻ của Hà Minh Viễn lúc †ỏ tình.

Trong nháy mắt, lại giống như thấy được Châu Cẩm Ngọc kiêu ngạo, còn có chiếc điện thoại trên tay cô ta, trong đó có lời thổ lộ của Hà Minh Viễn.

“Cũng coi như anh ấy cảm nhận được cảm giác của cậu lúc trước, chắc là vẫn luôn hối hận không thôi.”

“Cảm giác gì của tớ cơ?”

“Cậu có bệnh dạ dày mà, dạ dày vẫn luôn không tốt, không được uống rượu, không được ăn cay, không ăn đồ lạnh dễ k1ch thích.”

Trân Nam Phương sờ sờ chỗ dạ dày của mình: “Nhưng mà mấy năm nay tớ  thấy vân khá tốt, cũng từng uống rượu, từng ăn đồ lạnh đồ cay, không có khó chịu gì hết.”

“Thật không? Cậu trị hết rồi á?” Đỗ Thanh Hoa rất kinh ngạc: “Rốt cuộc cậu đã trải qua điều gì?”

Nhận ra được mình đã hỏi qua vấn đề này, cô ấy dùng sức gõ đầu một cái: “Đừng để ý tớ, cái đầu này của tớ cũng rỉ sắt rồi, tóm lại cho dù cậu đã trải qua chuyện gì, cậu trở về là tốt rồi.”

Trần Nam Phương nhìn biểu cảm ngọt ngào trên khuôn mặt cô gái, lòng cũng ấm lên một chút.

“Tôi hỏi cậu rốt cuộc có thể làm việc hay không! Nếu không thì nhanh cút đi!”

Đúng lúc một giọng nói chua ngoa †ruyên đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.