Chương 703
Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa đồng thời nhìn qua, không nhìn còn tốt, vừa nhìn hóa ra người bị mắng lại là Lý Giản Đạt!
“Có chuyện gì vậy?” Trần Nam Phương chạy nhanh qua bên đó.
“Cô là ai hả?” Cô gái chua ngoa hầm hừ trợn mắt liếc cô một cái: “Nơi này đến lượt cô nói chuyện à?”
“Không đến lượt cô ấy thì đến lượt ai được hả?” Đỗ Thanh Hoa khí thế mạnh mẽ hỏi: ‘Điều dưỡng nên có thái độ của điều dưỡng, cô ở chỗ này lớn tiếng như thế còn không thể bị người khác nhắc nhở à?”
Vốn dĩ cho rằng điều dưỡng sợ hãi, nhưng không đoán được đối phương bồng nhiên chống nạnh, hất cằm: “Cũng không có chuyện gì lớn, tôi cũng không cần mấy cô nhắc nhởi Tôi đang dạy dỗ cấp dưới của tôi, mấy cô kiếm chỗ mát mẻ mà đi đi!”
“Cô ở phòng nào?” Đỗ Thanh Hoa nhìn chăm chằm bảng tên của đối phương: “Lục Vân, được, tôi đã nhớ kỹ.”
“Hừ, nhớ kỹ thì như thế nào, tôi sợ cô chắc!”
Trân Nam Phương có mãn cảm không thể giải thích được với người họ Lục, không nhịn được mở miệng hỏi lại: “Cô to gan như vậy chắc là sau lưng có người hả?”
“Có thì làm sao!” Lục Vân vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, ánh mắt khinh miệt nói: “Cô họ của tôi có quan hệ với lãnh đạo của bệnh viện đấy! Mấy cô có thể làm gì tôi hả?!”
“Cô họ của cô là ai hả?” Đỗ Thanh Hoa chưa từng nghe nói về người này.
Lục Vân không trả lời mà nhìn về phía Lý Giản Đạt đang đứng xem kịch ở một bên: “Bây giờ anh biết rồi đấy, tốt nhất anh nên thành thật một chút cho tôi.
“Anh ta không thành thật thì như thế nào hả?”
Trân Nam Phương bước lên trước một bước, che ở phía trước Lý Giản Đạt: “Nếu không cô gọi điện thoại cho cô họ Châu Cẩm Ngọc của cô à? Cậu ba họ Hà đang ở trên lầu kìa, để cô ta làm nũng một cái, cậu ba họ Hà liền đến đây ra mặt, không cần cô ở chỗ này nhiều lời đâu!”
“Cô… Lục Vân sững sờ một chút, có lế là không nghĩ rằng Trân Nam Phương lại biết cô họ của cô ta là ai.
Trần Nam Phương liếc nhìn Lý Giản Đạt: ‘Đi thôi, cái chỗ chướng khí mù mịt như thế này không cần phải ở đây.”
Khi quay lại cô có nên khuyên Huỳnh Văn Nguyên luôn không nhỉ?
Đỗ Thanh Hoa hoàn toàn không hiểu tình huống trước mặt!
Trần Nam Phương sao có thể ra mặt vì một người đàn ông, còn mang người đi rồi!
Không phải đã nói là gặp một người bạn nữ à?
“Này, Nam Phương, cậu chờ tớ với.”
Đỗ Thanh Hoa chạy nhanh đuổi theo, hoài nghi nhìn người đàn ông, trên người người này giống như có một chút xấu xa, “Người này là…
“Xin lỗi, quên giới thiệu cho cậu, anh ấy——”
“Tôi là ba của con cô ấy.” Lý Giản Đạt chủ động mở miệng.
Nghe xong Đỗ Thanh Hoa sững sờ, mãi một lúc mới tỉnh lại được: “Anh, Anh là ai? Ba của con ai cơ? Nam Phương á?
Trân Nam Phương trừng mắt nhìn Lý Giản Đạt một cái, ngại ngùng giải thích: “Không phải như cậu tưởng tượng đâu, chuyện này không phải ——”“
“Không phải loại nào?” Lý Giản Đạt duõi tay ôm lấy bả vai Trần Nam Phương, ám muội nói: “Em không cần phải xấu hổi”
“Này! Buông Nam Phương ra”