Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 708



Chương 708

Anh ấy ở lại dọn dẹp văn phòng của Hà Minh Viễn, ai bảo cậu ba nhà anh ấy bị bệnh sạch sẽ chứ. Từ sau khi Trần Nam Phương biến mất, căn bệnh này lại càng nghiêm trọng.

“Đứng lại cho chút” Hà Minh Viễn mở miệng với chất giọng âm trầm lạnh lẽo, bước một sải dài đi qua, nhấc bé Thiên lên: “Cũng bản lĩnh đó, dám vào địa bàn của chúi”

“Chú thả cháu xuống! Đồ trứng thối!”

Bé Thiên đạp đạp chân nhỏ, liều mạng cử động, hét lên: “Có nghe hay không, bằng không thì ba mẹ cháu sẽ thay cháu dạy dỗ chúi”

Nghe được hai chữ ‘ba mẹ”, lửa giận của Hà Minh Viên càng bùng phát, hận không thể vứt tên nhóc này ra ngoài.

“Vậy à?” Anh sửa lại chủ ý, vẫn nhấc bổng cậu bé như cũ, nhìn bộ dáng buồn cười của cậu bé: “Có tin là chú cho cháu không gặp được bọn họ luôn không?”

“Chú dám!” Bé Thiên chu cái miệng nhỏ nhắn: “Trên người của cháu có hệ thống báo nguy đó nha, chú cứ chờ cảnh sát tới bắt chú đi!”

Hà Minh Viễn hơi ngoài ý muốn mà nhíu mày, nhưng cũng không xem trọng lời nói của cậu bé. Anh vứt cậu bé lên chiếc Bugatti của mình: “Chờ đến lúc cảnh sát đến, cháu kể chú nghe về chuyện của mẹ cháu trước đi.”

“Tại sao cháu phải nói cho chú biết chứ!” Bé Thiên được thả ra, rất biết điều mà ngồi ở chỗ ngồi phía sau, không khóc không náo loạn: “Mẹ cháu tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cháu đâu! Mẹ rất yêu cháu với ba cháu!”

“Ba?” Hơi thở hắc ám bao quanh thân thể Hà Minh Viên, hận không thể chia đôi trời đất. Nam Phương của anh thật sự kết hôn với người đàn ông khác, còn sinh con đẻ cái?

Không!

Cho dù như thế, thì cũng là quyết định lúc cô mất đi trí nhớ, không thể trách cô.

Cô vấn là của anh.

“Mẹ nói, trừ cháu ra thì không muốn đứa con nào nữa hết.” Bé Thiên nhìn thấy sự thống khổ trong ánh mắt Hà Minh Viễn, khiến cậu bé càng biết mình nên nói gì và làm gì: “Cháu thấy chú đừng nên lãng phí sức lực nữa, mẹ cháu sẽ không thay đổi quyết định đâu.”

“Cô ấy sẽ thay đổi quyết định.”

Trong mắt phượng của anh dường như nổi lên mưa rền gió dữ, nhưng nhìn kỹ, lại vô cùng bình yên, không hề có phong ba bão táp.

Giọng điệu chắc chắn khiến bé Thiên rất không thích. Vì sao mưu kế của cậu bé không bao giờ dùng được trên người anh chứ.

““Hừ!” Cậu bé quay đầu đi: “Chúng ta cứ đi xem, có dám thả cháu ra không, rồi chúng ta thi với nhau xem thế nào?”

Hà Minh Viễn liếc nhìn tên nhóc trước mắt, theo bản năng nghĩ đến Nam Phương. Anh không nghỉ ngờ đây việc đây là đứa con của cô, cậu bé rất giống cô.

Một mặt thông minh lanh lợi, một mặt nghịch ngợm giảo hoạt.

Nghĩ nghĩ, thế mà hắn lại vươn tay ra, xoa đầu bé Thiên.

“Chú bị làm sao vậy?” Cậu bé lập tức cảnh giác đứng lên, mái tóc đen như muốn dựng đứng hết: “Cháu cảnh cáo chú, không được tùy tiện xoa đầu cháu!”

Trên thế giới này chỉ có thể để thầy xoa đầu, chỉ có thể để Nam Phương xoa đầu, chỉ có thể… để ba mẹ tương lai của cậu bé xoa đầu.

“Chú cứ xoa đấy.” Hà Minh Viễn cảm thấy xúc cảm rất tốt, lại xoa nhẹ hai cái.

Sau đó mới thu lại nét mặt: ‘Bây giờ nên làm chính sự rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.